Chương 371: Quan tâm
Từ Toa: “Chào buổi sáng.”
Từ Hồng Vĩ không ngờ Từ Toa dậy cũng rất sớm, còn chào hỏi một cách khách sáo như vậy, ông cười đáp: “Được đấy, ngược lại con rất lễ phép.”
Từ Toa không thích nghe, cô nói: “Con vẫn luôn rất lễ phép, được chưa! Ba chỉ coi thường người ta.”
Cô làm nóng người xong, cũng chạy ra ngoài.
Từ Hồng Vĩ: “Đi, ba chạy cùng con hai vòng.”
Từ Toa nhìn ông, nhẹ giọng hỏi: “Chân ba được không đó? Sao một lão đồng chí như ba lại không biết thương yêu bản thân một chút nào vậy? Cũng không thèm xem sức khỏe của mình thế nào, chỉ biết làm liều! Ba làm khổ mình xảy ra mệnh hệ gì, còn không phải kêu một đứa con gái như con đi chăm sóc ba hay sao? Sao ba lại không đáng tin như vậy chứ!”
Từ Hồng Vĩ nhếch khóe miệng đáp: “Con nhóc nhà con đúng là một đứa mạnh miệng mềm lòng, lời quan tâm người ta thì cứ nói thẳng, hà tất phải nói những lời này.”
Từ Toa: “Con không thế.”
Từ Hồng Vĩ: “Nhưng mà ba thấy con có đấy!”
Từ Toa hừ một tiếng nặng nề, đẩy nhanh tốc độ chạy.
Từ Hồng Vĩ lập tức chạy theo, Từ Toa quay đầu lại, tức giận nói: “Sao ba cũng đi theo nữa? Ba mau về nhà nghỉ ngơi đi, lỡ rớm máu thì phải làm sao?”
Cô thật sự phục đồng chí nam trung niên này rồi, sao lại cố chấp vớ vẩn thế chứ.
Từ Hồng Vĩ: “Khi ba ở bệnh viện có hỏi qua bác sĩ trị liệu chính rồi, ông ta nói trạng thái hiện tại của ba có thể vận động vừa phải. Chạy bộ đối với ba mà nói không tính là hoạt động nặng gì cả, không có cách nào so được với ba của ngày trước. Nếu con cảm thấy không yên tâm, vậy chúng ta cùng nhau tới trạm xá kêu bác sĩ Tiểu Giang khám chút đi, con thấy được không?”
Ông biết con gái quan tâm mình, cũng sẽ không khiến cô lo lắng.
Từ Toa nhướng mày: “Thật sự không sao chứ?”
Từ Hồng Vĩ: “Thật mà, đây là vận động đơn giản, còn nữa, nếu như ba vẫn luôn không vận động, cả người đều sẽ bức bối đến mọc dài lông mất.”
Từ Toa ồ một tiếng thật dài. Lần này, cô ngược lại cũng không nói gì khác, hai cha con chạy bộ vòng quanh nhà.
Nếu là mùa hè, nói không chừng còn có thể gặp người khác, nhưng mùa đông ngược lại sẽ không, người bình thường sẽ không dậy vô cùng sớm, mà cho dù có dậy rồi cũng sẽ không nhàn rỗi đi chạy bộ lung tung giữa ngày đông lạnh.
Hai người chạy mười vòng, Từ Toa không thở dốc nặng nề cho lắm, nhưng vẫn dừng lại, nói: “”Đi, về nhà thôi.”
Từ Hồng Vĩ: “Ngày nào con cũng cố định mười vòng sao?”
Từ Toa gật đầu: “Con tính rồi, một vòng khoảng hai trăm mét, mỗi ngày mười vòng là hai nghìn mét, đủ để rèn luyện cơ thể, ngược lại con cũng không dự định làm những cái khác.”
Từ Hồng Vĩ gật đầu, hai cha con đi vào nhà, nhìn thấy bà Từ đã nấu xong bữa sáng, bà cụ bảo: “Rửa tay đi, sưởi ấm chút rồi qua ăn cơm.”
Từ Hồng Vĩ: “Sáng đều là mẹ làm bữa sáng sao?”
Bà Từ gật đầu: “Sáng là mẹ, trưa với tối là vợ Đại Sơn Tử.”
Người trẻ tuổi ngủ nhiều một chút, mà bà Từ tuổi tác lớn, ngủ cũng ít, sáng có thời gian, dậy rồi cũng không ngủ tiếp được, nên bà đảm nhiệm công việc buổi sáng.
Khỏi phải nói, người trong thôn đều ngưỡng mộ Cổ Đại Mai. Ngoại trừ cảm thấy bà Từ có tính cách tốt, hiền hòa, không bắt nạt người ta, thì bà cụ không khắc nghiệt cũng là sự thật.
Cho nên bạch liên hoa này, không phải ai cũng có thể làm được.
Giống như đứa con dâu thứ hai của nhà họ Trần, bạn xem cô ta tên là Bạch Liên Hoa, nhưng thật sự không xứng với bạch liên hoa gì đó. Bạch liên hoa thật sự vẫn phải có chút phù hợp với các phương diện khác. Bà Từ cũng không phải chỉ dựa vào mỗi cái danh tính cách mềm mỏng, dịu dàng, và lương thiện.
Mà còn bởi vì bà cụ thật sự không hà khắc, người trong thôn đều biết, tuy rằng nhà họ Từ không chia nhà, nhưng nếu hai vợ chồng Đại Sơn Tử và Đại Mai Tử kiếm thêm thu nhập bên ngoài, có thể giữ lại một nửa. Cái này cũng không cần lén lút tích góp tiền riêng, mà hoàn toàn có thể quang minh chính đại.
Còn một điểm nữa, bà Từ chưa bao giờ từng hỏi qua đồ của Cổ Đại Mai, cũng sẽ không lén lút lật tìm, cùng nhau may khăn lau, nhưng ngay cả bản thân Cổ Đại Mai có chỉ màu gì bà cụ cũng không biết, từ đó có thể thấy bà cụ thật sự không rõ chuyện của cô ta, thậm chí còn không tò mò.
Về phần lo liệu chuyện trong nhà, bà Từ cũng sẽ san sẻ.
Từ sự so sánh ở các phương diện này, còn không phải làm nổi bật lên con người tốt đẹp của bà Từ hay sao?
Nhưng ngược lại mọi người không biết, thực ra con người biến thành dạng gì, đều là chịu ảnh hưởng từ quỹ đạo sinh hoạt của bản thân. Rất nhiều người phụ nữ trong thôn khi chưa gả đi, cảm thấy trong nhà trọng nam khinh nữ, gả cho người ta chịu sự hành hạ của mẹ chồng, nhiều năm vợ cũng thành mẹ chồng, hiển nhiên cũng sẽ học một chiêu này.