Chương 372: Sững sờ 1
Nhưng bà Từ cũng không có quãng thời gian như vậy. Khi bà cụ còn là thiếu nữ, trong nhà bày sạp hàng nhỏ, cuộc sống cũng không tệ. Sau này kết hôn, tuy rằng chồng bà cụ cũng không phải ở rể gì đó, nhưng khi kết hôn với bà cụ lại ở nhà bọn họ, sống chung với ba mẹ bà cụ. Ở chung với người làm mẹ, và ở chung với mẹ chồng chính là cách biệt một trời.
Bà Từ chưa từng trải qua người mẹ chồng ác độc, hiển nhiên bản thân cũng không phải loại người đó.
Về phần có chừng mực ở phương diện sinh hoạt, đó là vì bà Từ từng trải qua khó khăn, hiểu nhất tính cần thiết của việc có chừng mực.
Cho nên nói, tính cách và thói quen của bà Từ dẫn đến việc bà cụ chính là bà cụ tốt nhất ở trong thôn. Đại diện cho hình ảnh mẹ chồng tốt đương thời.
Từ Hồng Vĩ là do bà Từ nuôi lớn, hiển nhiên cũng giống như bà Từ, ông không cảm giác được bà cụ dậy nấu bữa sáng có gì không đúng, người một nhà cả mà, nào có để ý những thứ này.
Nhưng ngược lại, Từ Hồng Vĩ lại nói: “Sáng mai để con cho!”
Ba cô cũng đã tỏ thái độ rồi, Từ Toa cũng nói: “Cháu cũng có thể!”
“Không được.”
Từ Toa vừa dứt lời, đã có tiếng nói như gà tây vang tới.
Lúc này Cổ Đại Mai xông vào trong, kiên định bảo: “Không cần cháu.”
Từ Toa chớp mắt: “Mợ coi thường người ta!”
Cổ Đại Mai nói thẳng: “Mợ coi thường người ta chỗ nào? Mợ là đang coi thường cháu kìa!”
Từ Toa xắn tay áo: “Mợ muốn đánh nhau đúng không?”
Cổ Đại Mai nuốt một ngụm nước miếng, chân thành nói: “Toa Toa này, coi như mợ cầu xin cháu đi, cháu đừng nấu cơm, cháu làm một bữa có thể bỏ vào đến hai lạng dầu, trái tim này của mợ không chịu nổi đâu!”
Từ Toa: “...”
Cổ Đại Mai rầu rĩ: “Mợ hiểu cháu muốn giúp, nhưng cháu hãy bỏ qua cho dầu, muối, tương, dấm nhà mình đi!”
Từ Toa: “Mợ nói như vậy, cháu sẽ giận đó.”
Cổ Đại Mai: “Thực không dám giấu diếm, cháu làm như vậy, mợ thật sự không chống đỡ nổi.”
Từ Toa: “Hừ!”
Bà Từ liếc mắt nhìn hai người, nói: “Toa Toa, cháu nghe mợ cháu đi, cháu không cần làm đâu, không phải bà ngoại sợ cháu lãng phí đồ, nhưng có thể nghỉ ngơi cần gì phải làm việc? Lại không phải người không có việc.”
Cổ Đại Mai: “Đúng đúng đúng, việc này đều để cho mợ làm đi.”
Cô ta cũng không buồn bực hay ghen tỵ chút nào, làm việc thôi mà, dù sao đừng để Từ Toa lãng phí đồ là cô ta hài lòng rồi.
Từ Toa: “Bà ngoại, cháu biết bà tốt với cháu nhất.”
Từ Toa ôm bà Từ, cười hì hì.
Bà Từ vỗ cánh tay cô, nói: “Chuẩn bị ăn cơm đi.”
Rồi bà cụ nhìn, hỏi: “Đại Sơn Tử và Nữu Tể đâu?” Sau đó, gân cổ lên gọi: “Ăn cơm đi!”
Vừa nghe đến ăn cơm, đã nghe thấy tiếng chạy, quả nhiên trông thấy một đứa trẻ đã đứng ngay ở cửa.
Chuyện ăn cơm này, không ai tích cực bằng Nữu Tể.
“Ăn cơm ăn cơm.” Cô bé nhỏ vỗ tay vui mừng.
Ăn sáng là cháo gạo kê, bánh bao hai loại bột, dưa muối nhỏ là cải bẹ phơi khô trộn với đậu phộng, có thể nhìn có dầu, món còn lại thì là nấm trộn tương ớt. Từ Hồng Vĩ, Từ Toa, Nữu Tể và bà Từ mỗi người một quả trứng gà, hai người Từ Sơn và Cổ Đại Mai một quả.
Từ Hồng Vĩ: “...” Bây giờ thức ăn nhà ông đã tốt như vậy rồi sao?
Từ Sơn mừng rỡ: “Anh rể về nhà đúng là tốt! Cơm sáng nhà mình đều lên hẳn một bậc!”
Từ Hồng Vĩ: “...” Hóa ra là vì ông, chẳng trách!
Ông có lòng nói không cần như vậy, nhưng nhìn người một nhà ăn vui vẻ, ngược lại cũng không nói ra được nhiều hơn.
Lại nói tiếp, ông và Từ Sơn cũng không quá quá nhiều tình cảm, dù sao chênh lệch tuổi cũng quá lớn, sau khi có Từ Sơn thì bọn họ đã tòng quân rồi. Tuy rằng khi còn nhỏ Từ Sơn có ở nhà ông, nhưng cũng chỉ một năm, hơn nữa ông còn thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng không gặp nhiều nên không tính là thân thiết.
Sau đó, bây giờ mỗi năm về lại càng có hạn hơn, thực ra trong lòng Từ Hồng Vĩ, rất xa cách Từ Sơn. Dù sao cũng bởi vì có Từ Sơn, nên ba ông mới thay đổi, vì người này mà Từ Tú đã đau lòng rất lâu.
Tình cảm giữa ông và Từ Tú rất sâu đậm, ngoại trừ khó chịu ra, cũng là bất bình và buồn bực thay bà. Ông cũng đau lòng vì sự tủi thân của vợ, với cảm xúc như vậy, ít nhiều cũng cảm thấy bọn họ có hơi khó nói chuyện.
Mấy năm đó, ba ông cũng ra sức bóc lột bọn họ, chính là vì muốn góp một phần gia nghiệp cho Từ Sơn. Tuy rằng chuyện này thật sự không liên quan đến Từ Sơn, khi đó anh ta vẫn còn là một đứa trẻ hai tuổi, gần bằng Nữu Tể hiện tại.
Nhưng nguồn gốc ở là ở đây, nên Từ Hồng Vĩ luôn không thoải mái.