Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 377 - Chương 377. Hỏi Chuyện

Chương 377. Hỏi chuyện Chương 377. Hỏi chuyện

Chương 377: Hỏi chuyện

Ông cáu kỉnh ăn một miếng bánh bao.

Từ Toa: “Chậc chậc, miệng ba to thật.”

Từ Hồng Vĩ: “...”

Giang Phong bật cười, anh cảm thấy, thực ra ba vợ tương lai cũng không dễ dàng gì, Từ Toa thật sự rất biết chọc giận người ta. Thực ra Từ Toa nói chuyện với người khác cũng không như vậy, nhưng hình như cứ thấy ba mình là nói chuyện lại giống như một tiểu cống tinh.

Cái này là danh từ mới mà Giang Phong học được, cống tinh.

(Cống tinh: Chỉ người thu được niềm vui từ việc tranh cãi.)

Từ Toa đối với ba cô như vậy cũng được tính là thế.

Đại khái, đây chính là hình thức ba con bọn họ ở chung, không nhìn thấy chú Từ cũng không bất ngờ một chút nào sao?

Từ Hồng Vĩ cúi đầu ăn tiểu long bao, bánh bao đang yên lành, không biết tại sao lại gọi là tiểu long bao, còn đại long bao thì sao.

“Ồ?” Ông nhìn về phía Giang Phong: “Chỉ thịt à.”

Giang Phong lắc đầu: “Cháu bỏ cả cải trắng nữa.”

Từ Hồng Vĩ: “Bỏ cải trắng ít như vậy, như không có sự khác biệt.”

Ông nhìn Giang Phong, chậm rãi nói: “Cậu là một bác sĩ thôn, thu nhập không thể chống đỡ được cuộc sống hiện tại của cậu nhỉ?”

Giang Phong mặc một chiếc áo sơ mi mới chín phần, bên ngoài mặc một áo lông cổ tim, thoạt nhìn cũng khá mới tinh. Tuy rằng không lo việc nhà, nhưng Từ Hồng Vĩ cũng biết thứ này không rẻ. Lại thêm, ăn uống ở phía bên này của anh, tuy rằng ông chưa nhìn thấy đồ gì rất quý giá, nhưng chỉ nhìn phòng bếp treo một loạt đồ gia vị, ông đã chắc chắn người này tuyệt đối không phải người sống tiết kiệm gì.

Hơn nữa, còn cam lòng làm nhiều đồ gia vị như vậy, sẽ ăn đồ không tốt được sao?

Giết gà cũng không dùng đến dao mổ trâu.

Từ Hồng Vĩ nhìn Giang Phong, nói: “Không nói đến ăn mặc dùng của cậu, nhưng cậu còn trợ cấp cho Từ Toa nữa đúng không?”

Giang Phong trợ cấp cho Từ Toa sao?

Không có.

Anh cảm thấy, mình vẫn luôn được Từ Toa trợ cấp mới là thật. Giống như một công tử bột bám váy đàn bà. Nhưng, con người này của anh thích ăn bám đó.

Nhưng lúc này, Giang Phong cũng biết nên nói gì và không nên nói gì.

Anh và Từ Toa không thể lộ được.

Giang Phong nghiêm túc: “Cho dù cháu giàu có, cũng không phải ăn trộm ăn cắp.”

Từ Hồng Vĩ cũng nghiêm túc: “Tôi cũng không muốn hỏi han cậu làm gì, nhưng nếu cậu đã kết đối tượng với Từ Toa, tôi không thể cái gì cũng không hỏi.”

Giang Phong gật đầu, đáp: “Cái này ngược lại, cháu nghĩ, mọi người nên biết tật xấu của cháu đi? Tối thiểu thì bà Từ cũng biết chứ?”

Bà Từ nghĩ một chút, gật đầu: “Cháu khá dễ chọc phải thú dữ.”

Chuyện này, trong thôn không có người nào không biết. Tuy rằng bây giờ cũng không ai nhắc đến, nhưng ít nhiều đều biết.

Tuy rằng Từ Hồng Vĩ xa nhà rất nhiều năm, nhưng vẫn mơ hồ nhớ được trong thôn có một đứa trẻ như vậy. Nhưng, ông không biết ý tứ trong lời này của anh. Theo lý mà nói, đây là khuyết điểm, bọn họ còn không nhắc, tại sao anh lại nhắc?

Chỉ là đột nhiên, còn chưa đợi Giang Phong nói gì, Từ Hồng Vĩ bất chợt nhớ ra lời của Từ Toa, cô nói thân thủ của Giang Phong rất tốt. Từ Toa sẽ không lôi chuyện này ra nói đùa, cho nên ý của anh là....?

Giang Phong: “Cứ cách ba, năm hôm là cháu lại lên núi hái thuốc, nhưng bất cứ con mãnh thú nào tấn công cháu, đều bị cháu giải quyết hết.”

Từ Hồng Vĩ: “...” Quả nhiên là có chuyện như vậy.

Bà Từ: “Ôi trời ơi.”

Giang Phong nâng mắt nhìn về phía người nhà họ Từ, nói: “Cháu ở trong thôn tỏ ra rất văn nhã, rất yếu là giả bộ, cháu giết bọn chúng còn dễ hơn cả nhổ cỏ trong ruộng. Một năm này cháu bán hai con lợn rừng, ba con rắn, còn có cả một ít gà rừng và thỏ hoang ở chợ đen.”

Lời này không phải anh khoác lác, mà anh thật sự làm được.

Bà Từ: “Ôi mẹ ơi.”

Bà cụ lắp bắp: “Lúc mới đầu xuân đó, không phải cháu, không phải cháu còn nói nhặt được một con lợn chết sao...”

Giang Phong mang vẻ mặt vô tội: “Tự cháu giết để cải thiện cuộc sống cho mọi người đấy.”

Bà Từ: “...” Bà cụ có hơi không đỡ nổi bí mật lớn như vậy. Lại nhìn Từ Toa, bà cụ vội vàng hỏi: “Cháu biết Giang Phong bán đồ không?”

Từ Toa gật đầu: “Cháu biết, có một lần khi cháu đợi anh ấy còn gặp phó trấn Du nữa kia, cũng may chúng cháu chuồn được.”

Từ Toa nói là đợi anh. Nhưng bà Từ và Từ Hồng Vĩ lại giải thích thành Từ Toa canh chừng cho anh.

Bà Từ lại hít ngược một ngụm khí lạnh, nói: “Con bé chết dẫm nhà cháu, sao cháu lại to gan như vậy! Nếu như bị phát hiện thì phải làm sao hả?”

Từ Toa: “Cháu cũng có làm gì đâu?”

Vô tội!

Từ Hồng Vĩ biết lai lịch tiền của Giang Phong, nhưng nỗi sầu lo này cũng không bớt đi một chút nào cả.

Bình Luận (0)
Comment