Chương 378: Pháp Hải ngươi không biết yêu
Ông nhăn chặt mày nhìn Giang Phong, nói: “Tôi không thể cho con gái tôi ở cạnh cậu được, cậu rất dễ xảy ra vấn đề như vậy, tôi không thể để Toa Toa rơi vào nguy hiểm. Cho dù là đối mặt với mãnh thú hay là đối mặt với chợ đen, đều không được.”
Ông không cảm thấy mình là một người xấu phá hoại uyên ương. Nhưng quả thực không nhịn được. Dù sao, ông cũng chỉ có một đứa con gái như vậy, sau này cũng không có khả năng có đứa con khác. Ông hoàn toàn không thể nhìn Từ Toa tìm một người mang theo những nhân tố nguy hiểm như Giang Phong được.
Từ Toa ăn năm, sáu cái tiểu long bao, cuối cùng cũng hạ đũa xuống: “Cứ như thể ba nói thì con sẽ nghe vậy.”
Từ Hồng Vĩ: “... Con câm miệng.”
Từ Toa bĩu môi với ông.
Từ Hồng Vĩ: “Ba là muốn tốt cho con thôi, cho dù con oán trách ba, ba cũng nhất định phải làm như vậy.”
Từ Toa: “Con biết rồi...”
Cô đâm ngón tay vào nhau, nói: “Nhưng mà, con còn có thể tự tìm đường chết hơn cả Giang Phong kìa! Rất nhiều khi, đều là anh ấy giải quyết hậu quả cho con.”
Từ Hồng Vĩ nhướng mày, không biết tại sao, ông lập tức tin lời Từ Toa, thật sự, con gái nhà mình thì mình hiểu.
Giang Phong duỗi tay nắm lấy tay Từ Toa, Từ Hồng Vĩ: Mẹ nó, muốn đánh thằng nhãi này thế nhỉ!
Nhưng Giang Phong lại rất thoải mái, mặc kệ Từ Hồng Vĩ đang nhìn chằm chằm, anh nói: “Mỗi lần cháu săn lợn rừng, đều sẽ gửi đến chợ đen của công xã, cháu không bán rải rác, mà bán cho tiểu đoàn thể cố định. Mỗi lần đi, cháu đều sẽ cải trang. Hơn nữa, cháu cũng sẽ vòng mấy con đường, bọn họ sẽ không đoán được, thợ săn gù trong núi có làn da ngăm đen, gương mặt khổ sở, già trước tuổi, trên mặt mang theo vết sẹo, nói giọng Tứ Xuyên, ăn mặc đẹp đẽ, và bác sĩ thôn ôn hòa, nhã nhặn, nói giọng phổ thông tiêu chuẩn là cùng một người.”
Từ Hồng Vĩ: “Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.”
Giang Phong: “Thứ lớn như lợn rừng, thường cháu đều khống chế bán ba lần, thường thì rắn, thỏ và gà rừng, cháu đều sẽ cố hết sức gửi đến trạm thu mua. Tuy rằng kiếm ít hơn một chút, nhưng cháu cũng an toàn.”
Từ Hồng Vĩ nhíu mày.
“Đồng thời, cháu cũng sẽ đào thảo dược, chuyển đến bệnh viện trong thị trấn, nhưng thứ này đều có thể làm nguồn thu ngoài sáng.”
Giang Phong cố gắng thuyết phục Từ Hồng Vĩ: “Cháu rất biết nấu cơm, hơn nữa cảm thấy việc này cũng rất có ý nghĩa, nếu như Từ Toa ở bên cháu, cháu cũng không cần em ấy làm gì cả.”
Lý do anh thuyết phục Từ Toa dùng để thuyết phục Từ Hồng Vĩ cũng có hiệu quả: “Đầu óc của cháu rất nhanh...”
Anh lại nói: “Cháu là một bác sĩ, cho dù có gì, cháu cũng có thể xử lý được. Nói một câu không dễ nghe, thì cho dù Từ Toa sinh con, cháu cũng có thể đỡ đẻ... ôi mẹ ơi.”
Nắm đấm của Từ Toa lại đánh lên người anh giống như bão tố một cách không hề nương tình. Cô đỏ bừng mặt, giá trị năng lượng bùng phát: “Em cho anh nói lung tung này... ai cần anh đỡ đẻ.”
Giang Phong cũng không trốn, rúm lại thành một đống chịu đòn.
Từ Hồng Vĩ: “...”
Thực ra, hai người ở chung cũng được!
…
Tuy rằng Giang Phong bị đánh đến hơi thê thảm. Nhưng ngược lại Từ Hồng Vĩ lại bình tĩnh khó giải thích được, cảm thấy đứa con rể này cũng không phải không được. Đương nhiên, ông cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy, người này làm con rể, chắc chắn còn phải quan sát cẩn thận thêm. Nhưng, thật sự không còn nóng nảy như lúc vừa mới tới nữa.
Từ Hồng Vĩ: “Được rồi, đánh một chút cũng được rồi.”
Từ Toa hừ một tiếng, nói: “Anh chỉ nói hươu nói vượn, em cho anh cảm nhận nắm đấm chính nghĩa.”
Cô vung vẩy nắm tay.
Giang Phong bật cười, chỉ có anh và Từ Toa biết, tuy rằng Từ Toa đánh người, nhưng hoàn toàn không dùng sức, cô chỉ gây ồn ào thôi. Anh nhếch khóe miệng, cười bảo: “Được.”
Bà Từ: “… Đứa trẻ này sẽ không bị đánh cho ngốc rồi đấy chứ?”
Sao còn có người bị đánh còn vui được?
Bà Từ không hiểu, mà Từ Hồng Vĩ cũng không hiểu nốt.
Nhưng, đột nhiên, ông lại cảnh giác hẳn lên: “Cậu sẽ không đánh phụ nữ đấy chứ?”
Giang Phong im lặng hẳn, thật lâu sau, chết lặng đáp: “… Ngay cả người cháu còn chưa từng đánh, sao có khả năng đánh phụ nữ được.”
Đôi mắt của anh nhìn về phía Từ Hồng Vĩ, vô cùng nghiêm túc: “Cho dù cháu không phải là một người tốt có phẩm chất cao thượng, cũng không đến mức đi bắt nạt một cô gái nhỏ, lại còn là cô gái nhỏ mà cháu rất thích.”
Từ Hồng Vĩ: “Vậy con bé đánh cậu.”
Cũng không phải Từ Hồng Vĩ gây sự, nhưng có những lời cứ luôn phải nói trước.
Giang Phong khó tin nhìn Từ Hồng Vĩ, nói: “Đánh là thân mắng là yêu chăng?”
Anh nhìn đôi mắt của ông, rất có vẻ “Pháp Hải, ngươi không biết yêu” sâu sắc.
Từ Toa: “Pháp Hải ngươi không biết yêu, tháp Lôi Phong, hắn…”
“Khụ khụ!” Từ Hồng Vĩ ho khan.
Từ Toa lập tức thu lại bài hát của mình.