Chương 379: Lên núi
Từ Hồng Vĩ cảm thấy, chuyến về ở hơn nửa năm này của Từ Toa, tính tình cũng không hề thay đổi một chút nào, vẫn là khiến người ta tức giận.
Nhưng, nghĩ đến khoảng thời gian mẹ cô đi đó, cô chán nản rồi nhanh chóng gầy đi, cả người đều yên tĩnh và cô độc, như thể sức sống đang trôi đi từng chút một. Từ Hồng Vĩ lại càng thích Từ Toa sinh động như vậy hơn. Tuy rằng cô vẫn không bớt chọc giận ông. Nhưng trong lòng Từ Hồng Vĩ cũng vui vẻ.
Chính bởi vì như vậy, ông ngược lại không nói ra được không cho cô và Giang Phong ở bên nhau. Cho dù Giang Phong không phải người tốt, nhưng Từ Hồng Vĩ cũng hy vọng con gái mình có thể vui vẻ.
Ông nhìn Giang Phong, Giang Phong cũng không hề tránh né, nâng mắt nhìn về phía Từ Hồng Vĩ, nghiêm túc nói: “Chú Từ, cháu hiểu chú không yên tâm, càng không nỡ cho Từ Toa và cháu ở bên nhau. Cháu không xứng với em ấy, nhưng cháu sẽ đối xử tử tế với Từ Toa, chú có thể giám sát cháu, cho dù chú về bộ đội, cũng có thể kêu Từ Sơn và mọi người giám sát cháu. Cháu thật sự rất thích Từ Toa.”
Người ta đều nói đôi mắt chính là cửa sổ của tâm hồn, thông qua cửa sổ này của Giang Phong, ngược lại Từ Hồng Vĩ cũng nhìn thấy được sự chân thành của anh.
Ông tự cho rằng mình có chút từng trải, cho dù không thể chắc mười mươi, nhưng ít nhất cũng nắm chắc hơn chín phần, đồng ý rằng Giang Phong thích Từ Toa. Có lẽ sau này cùng với sự thay đổi của thời gian, Giang Phong cũng sẽ thay đổi, nhưng lúc này, vào giờ khắc này, ông kiên định tin vào sự phán đoán của mình.
Giang Phong thích Từ Toa. Cho dù Từ Toa cười, hay là Từ Toa gây náo loạn, anh đều thích Từ Toa.
Từ Hồng Vĩ hé miệng, đứng dậy: “Hiển nhiên tôi sẽ canh chừng cậu.”
Giọng điệu của ông có hơi hung dữ, nhưng Giang Phong lại cười, anh đáp: “Vâng.”
Từ Hồng Vĩ liếc nhìn anh: “Cậu bớt cười đùa cợt nhả với tôi đi, bây giờ cậu thu xếp lên núi với tôi một chuyến, tôi phải chứng kiến xem có phải cậu thật sự có thể đánh chết heo rừng hay không.”
Giang Phong: “Được.”
Anh cũng không hề luống cuống chút nào, nhưng anh cũng nói: “Chúng ta phải đi sâu vào trong một chút, hôm nay trời lạnh, lợn rừng ở rừng cây gần bên ngoài ít đến đáng thương.”
Từ Hồng Vĩ: “Được.”
Hai người nói xong, bà Từ đứng ở bên cạnh, bảo: “Kêu Từ Sơn đi chung với hai đứa để mở mang tầm mắt.”
Bà cụ vẫn luôn cảm thấy con trai quá nhát, hơn nữa cứ làm việc của phụ nữ mãi không tốt cho lắm. Vừa vặn có con rể, còn có Giang Phong, bà Từ quyết định cho con trai cũng đi theo mở mang tầm mắt. Nhưng bà cụ cũng rất nhanh đã nói: “Nếu các con dẫn nó đi nó sẽ kéo chân mất, thôi thì đừng dẫn nữa.”
Giang Phong mỉm cười: “Không sao đâu.”
Từ Hồng Vĩ: “Con sẽ để ý đến em nó.”
Bà Từ gật đầu: “Được, có lời này của hai đứa, mẹ cũng yên tâm, mẹ sẽ làm chút lương khô cho mọi người mang theo.”
Nếu là đi vào trong, không tránh khỏi sẽ chậm trễ không ít thời gian, buổi trưa chắc chắn không thể về nhà ăn cơm được.
Giang Phong quả quyết nói: “Không cần đâu bà, cháu ở bên này có đồ rồi, để cháu mang đi là được. Mọi người không cần chuẩn bị. Hôm nay trời lạnh, cho dù mang lương khô lên núi, nhóm lửa nửa ngày cũng không lên được, ăn lạnh cũng không thoải mái, cháu có tính toán cả rồi.”
Bà Từ do dự: “Cháu chuẩn bị sao?”
Giang Phong: “Bà không tin cháu sao?”
Anh mỉm cười: “Cháu thường đi hái thuốc đều mất cả ngày cả.”
Lời này ngược lại không giả, bà Từ chần chừ một lúc, rồi gật đầu: “Vậy được.”
Đây là bọn họ chiếm lời của Giang Phong, nên trả cho anh thế nào đây?
Bà Từ đang cân nhắc sau này có cơ hội còn phải trả lại cho anh, thì đã nghe thấy Từ Toa cũng vô cùng hào hứng: “Em cũng đi.”
“Không được!” Bà Từ và Từ Hồng Vĩ đồng thanh nói.
Ngược lại Giang Phong không nói gì, nghe thấy bọn họ trăm miệng một lời, cũng không nhịn được mà bật cười.
Từ Toa trừng mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nói với bọn họ: “Con theo sẽ không kéo chân đâu, cho dù là cậu kéo chân, thì con cũng sẽ không kéo chân. Con không đánh được, nhưng con chạy cũng nhanh mà! Mọi người cũng biết sức của con bình thường nhưng thể lực rất tốt.”
Từ Hồng Vĩ ấn thái dương, nói: “Lần này ba là muốn khảo nghiệm Giang Phong, con đừng đi theo, nếu như muốn đi, lần sau đi chung, được chưa?”
Ông thực sự cũng không có cách nào, chỉ có thể dỗ Từ Toa như vậy.
Người làm ba này như ông, thật sự không có uy nghiêm.
Từ Toa: “Nhưng mà…”
Mắt thấy bà Từ và Từ Hồng Vĩ đều mang ánh mắt có vài phần lo lắng, Từ Toa do dự một chút rồi gật đầu: “Vậy được, nhưng mọi người lên núi cũng phải chú ý an toàn!”