Chương 380: Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ
Cô lại lắc cánh tay của Giang Phong, nhắc nhở anh: “Trên người ba em có vết thương, đoán chừng không ổn cho lắm đâu, nếu như ông ấy cố tình soi mói, muốn luyện tay một chút với anh, anh không được phép ra tay đâu đấy. Nếu thật sự ra tay luận bàn thì lúc nào mà chẳng được? Sau này nói sau, còn bây giờ ông ấy có vết thương thì không được. Hơn nữa trên núi cũng không an toàn, ai biết có mãnh thú nhảy ra hay không, có chuyện gì xuống núi lại nói sau. Còn nữa, nếu như có nguy hiểm, anh giúp em trông chừng ông ấy một chút. Đừng thấy lão đồng chí này bị thương, nhưng trong lòng ông ấy còn không tự biết, cứ cảm thấy mình dũng cảm nhất! Chưa biết chừng còn muốn cậy mạnh. Anh nhất định phải để ý ông ấy đấy.”
Giang Phong mỉm cười: “Được!”
“Bản thân anh cũng phải cẩn thận.”
Giang Phong gật đầu: “Được!”
Từ Toa nghiêng đầu, nghĩ xem mình còn có gì có thể nhắc nhở không.
Cô tiếp tục: “Còn phía cậu em, anh không cần quan tâm cậu đâu, tuy rằng cậu không ổn cho lắm, nhưng bản lĩnh chạy trốn của người này thì vẫn có, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, cậu chắc chắn sẽ chạy như bay, có một cặp giò rất nhanh.”
Giang Phong cười đáp: “Được.”
Từ Toa: “Nếu mọi người không gặp được thú rừng gì, cũng phải về vào buổi chiều, trời tối ở trên núi không an toàn.”
Giang Phong không nhịn được, duỗi tay nhéo mặt cô, nói: “Rồi rồi rồi.”
Từ Toa hừ một tiếng, vỗ vào tay anh, nói: “Anh phiền quá đi, sao lại động tay động chân?”
Giang Phong cười: “Cảm thấy em thú vị.”
Từ Toa bĩu môi.
Mặt của Từ Hồng Vĩ… lại đen thêm.
Bà Từ: “Được rồi, mấy đứa đừng lải nhải ở đây nữa, mau thu dọn chút rồi đi đi, đi sớm về sớm.”
Giang Phong: “Ở bên này cháu còn một ít tiểu long bao, bà cầm về thử đi.”
Bà Từ: “Không cần…”
Từ Toa: “Đựng đi đựng đi.”
Khóe miệng của bà Từ co rút.
Từ Toa thò đầu ra: “Trong nồi còn không?”
Lần này khóe miệng của Từ Hồng Vĩ cũng giật giật, sao ông không biết, con gái nhà mình lại thích chiếm lời như vậy chứ?
Không, con gái ông không có tính cách này. Cho nên, đây là không coi Giang Phong là người ngoài sao?
Từ Hồng Vĩ lại phát rầu lên được.
Giang Phong: “Cái đó là anh giữ lại cho Tiểu Lâm Châu, lát nữa đưa qua cho hai anh em nó.”
Từ Toa: “Em mang hộ cho!”
Giang Phong: “Được.”
Anh nói: “Đợi chút đã, anh đi lấy cặp lồng.”
Bà Từ và Từ Hồng Vĩ đều phát hiện ra, tuy rằng Giang Phong ở một mình, nhưng người này sống cũng rất cẩn thận, gần như ở bên này cái gì cũng có. Còn không thấy sao, lấy ra tận hai cái cặp lồng lận, cũng không biết anh có một mình, cần gì phải chuẩn bị nhiều đồ như vậy.
Từ Toa ngược lại, rất nhanh đã dán tới bên cặp lồng với vẻ mặt tươi cười, nói: “Đựng đủ không?”
Giang Phong có một tiếng, hai người anh tới em lui, vô cùng thành thạo. Từ Toa lơ đãng quay đầu lại nhìn, trông thấy sữa bò trong cốc còn đó, cô chống nạnh, nói: “Đồng chí Từ Hồng Vĩ, lãng phí lương thực là đáng xấu hổ lắm đấy.”
Từ Hồng Vĩ: “…”
Từ Toa: “Sữa bột lạnh không dễ uống đâu.”
Từ Hồng Vĩ: “…”
Ông cúi đầu lặng lẽ uống một hơi cạn sạch, ông cũng là người ba mươi mấy rồi, vậy mà còn uống sữa.
Nghĩ ngợi một chút lại thấy nhục nhã, Từ Hồng Vĩ lặng lẽ nhìn trời, thật sự bị con gái nhà mình làm cho rầu rĩ, nhưng cùng lúc rầu rĩ, trong lòng ít nhiều lại có chút an ủi, thực ra cô cũng chỉ đang quan tâm người làm ba này như ông, nhưng không thể hiện ra mà thôi.
Bà Từ và Từ Toa cùng nhau về nhà, Từ Hồng Vĩ cũng đi cùng. Hiển nhiên ông không thể lên núi như vậy, khó tránh khỏi phải về nhà thay quần áo.
Nhưng trước khi về nhà, ngược lại bọn họ muốn tới chỗ Tiểu Lâm Châu, mùa đông lạnh lẽo, đứa trẻ bình thường đều sẽ bị nhốt không cho ra ngoài cửa, nhưng trái lại, mỗi ngày Tiểu Lâm Châu đều mặc kệ gió mưa, tuy rằng các em cũng có lương thực, không đến mức chết đói. Nhưng đói không chết là thật, ăn không no cũng là thật, có thể kiếm thêm chút lương thực, vậy cũng sẽ có thêm chút hy vọng.
Mỗi ngày Tiểu Lâm Châu đều đi tới bờ sông đập một cái lỗ nhỏ để bắt cá nhỏ và tôm nhỏ.
Đừng thấy trong sông của bọn họ vào mùa hè không bắt được mấy con cá to, nhưng mùa đông bắt cá nhỏ và tôm nhỏ lại rất dễ dàng. Bọn họ ở bên này cũng được tính là khu vực trung bộ, vào đông mặt nước sẽ đóng băng, nhưng lại là đóng băng không chắc, cho dù là một đứa trẻ như Tiểu Lâm Châu cũng có thể đập vỡ.
Nhưng mỗi lần cậu bé đều đi khá xa, tới gần thượng du một chút, phía hạ du cũng có người tới đập mặt sông. Nhưng đó là để giặt quần áo, gần như mỗi ngày đều có người, Tiểu Lâm Châu sợ bị người phát hiện cũng tới làm như vậy, cướp mất thức ăn mặn có số lượng ít ỏi của mình, cho nên đều đi khá xa, lén lén lút lút.