Chương 381: Quá khứ 1
Chính vì như vậy, khi Từ Toa qua đây, Tiểu Lâm Châu đã ra ngoài rồi, đi rất xa nên hiển nhiên phải đi từ sớm.
Lâm Tiểu Muội dựa vào tường chậm rãi đi tới mở cửa, Từ Toa cũng được tính là người tiếp xúc khá nhiều với các em, nên cô bé không sợ cho lắm. Nhưng Từ Hồng Vĩ là một người lạ, cô bé dùng sức lùi về cửa, rụt rè gọi: “Chị Từ.”
Từ Toa đưa cặp lồng cho cô bé, nói: “Đây là chú Giang của em làm tiểu long bao cho các em, em cầm đi, đợi anh em về thì ăn chung với thằng bé nhé.”
Lâm Tiểu Muội do dự nhận, nhỏ giọng nói: “Anh hai đi tới ven sông rồi.”
Cô bé không dám nói cho người khác, nhưng hai người Giang Phong và Từ Toa thì sao, bọn họ đều là người đáng tin.
Từ Toa gật đầu: “Chị biết rồi, à đúng, Giang Phong phải lên núi cùng ba chị, các em ăn xong thì cứ giữ cặp lồng nhé, không cần trả gấp đâu.”
Lâm Tiểu Muội nhẹ nhàng vâng một tiếng.
Từ Toa lại dặn dò cô bé khóa chặt cửa, sau đó dẫn bà Từ và Từ Hồng Vĩ cùng rời đi. Trước khi đi, bà Từ cũng nhắc nhở, kêu Lâm Tiểu Muội thu dọn quần áo bẩn lại, hôm khác bà cụ tới giặt giúp các em.
Lâm Tiểu Muội vội vàng xua tay, bà Từ nghiêm túc: “Trẻ con đừng khách sáo vớ vẩn.”
Lâm Tiểu Muội đỏ mặt.
Đợi ba người cùng nhau ra ngoài, Từ Hồng Vĩ nói: “Quả nhiên trẻ con có đứa đi nhanh, có đứa nói chuyện lưu loát. Con xem con bé và Nữu Tể lớn sêm sêm nhau, tuy rằng đi không vững, nhưng nói chuyện ngược lại rất lưu loát, cũng hiểu chuyện.”
Từ Toa kinh ngạc nhìn về phía ba mình, sau đó nhẹ giọng đáp: “Con bé lớn hơn Nữu Tể hơn một tuổi rưỡi đấy ba.”
Lần này đổi lại là Từ Hồng Vĩ kinh ngạc, ông khó tin nhìn Từ Toa: “Con bé lớn có vậy thôi mà?”
Từ Toa gật đầu.
Bà Từ kể lại đơn giản tình hình của nhà Tiểu Lâm Châu cho ông, Từ Hồng Vĩ im lặng, rồi thấp giọng bảo: “Cũng không dễ dàng.”
Bà Từ: “Đúng vậy! Nhưng hai đứa trẻ biết phấn đấu, lại thêm Giang Phong bằng lòng giúp đỡ tụi nhỏ, cho nên bây giờ ngược lại tụi nhỏ cũng sống tốt hơn lúc ở với chú hai bọn nó ngày trước.”
Từ Hồng Vĩ cười lạnh: “Loại tiểu nhân bỉ ổi này, tuy rằng nhất thời vì có đại đội trưởng nên không dám khinh suất, nhưng thời gian dài rồi, đại đội trưởng cũng không thể cứ mãi trông chừng Tiểu Lâm Châu được. Đợi sau khi bọn họ phát hiện ra trong thôn không coi trọng như vậy nữa, nhất định sẽ vô cớ sinh sự.”
Từ Hồng Vĩ cũng là một cô nhi, năm đó người trong nhà không còn, cũng bị thân thích trong nhà giành nhà giành ruộng, ông còn suýt chút nữa thì bị hại chết, bị đuổi ra ngoài, một đường chạy nạn chạy tới tận nơi này, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, cũng may gặp được người có lòng tốt như vợ chồng bà Từ. Lúc này mới có đất dung thân.
Chuyện này gần giống với những gì Tiểu Lâm Châu phải trải qua, chính vì như vậy, Từ Hồng Vĩ mới có thể đồng cảm lây.
Ông nói: “Sau này con sẽ đi tới công xã tranh thủ cho hai đứa nó một chút, xem có thể giành được trợ cấp không, tụi nó chỉ là hai đứa trẻ, có thể thêm chút trợ cấp cũng sẽ tốt hơn.”
Bà Từ và Từ Toa đều gật đầu.
Từ Hồng Vĩ: “Tên chú hai khốn nạn đó của tụi nhỏ cũng nên xử lý một chút.”
Từ Toa liếc mắt nhìn ba cô, cô vẫn chưa từng thấy ba cô nói lời thô tục, nhưng nghĩ cũng đúng, ba cô có tính cách như vậy nên có cảm giác chính nghĩa không phải chuyện gì khiến người bất ngờ.
Từ Toa: “Ba tính xử lý thế nào? Nếu như phiền phức quá thì không cần đâu. Con với Giang Phong đều nghĩ xong cách rồi.”
Từ Hồng Vĩ: “?”
Từ Toa cười ha ha, nụ cười khá không giống người.
Từ Hồng Vĩ lẩm bẩm: “Ba cứ cảm thấy là Giang Phong làm hư con.”
Từ Toa không phục: “Rõ ràng là con làm hư anh ấy, ý kiến này là con đưa ra đấy.”
Từ Hồng Vĩ: “Vậy con nói xem, là ý kiến gì?”
Từ Toa: “Hì hì hì.” Đừng thấy cười rất hăng hái, nhưng lại không nói gì.
Từ Hồng Vĩ nhíu mày, cứ cảm thấy người này không làm chuyện tốt.
Nhưng nghĩ một chút, con gái ông quả thực rất siêng gây chuyện, từ nhỏ đến lớn, chuyện thần kỳ từng làm ra nhiều không đếm xuể.
Ông nhìn Từ Toa, nói: “Cho dù con làm gì cũng kiềm chế một chút, đừng làm mình liên lụy.”
Từ Toa: “Đương nhiên rồi, sai lầm như vậy con sẽ không mắc phải đâu, không phải đã nói rồi sao? Cho dù con có không làm ổn thỏa thì cũng có trợ thủ có thể giúp con chùi mông rồi!”
Từ Hồng Vĩ: “…”
Hóa ra tác dụng của Giang Phong chính là chùi mông sao?
Khóe miệng của Từ Hồng Vĩ co rút, lặng lẽ đi theo bước chân của con gái.