Chương 386: Bản lĩnh 1
Nhưng bây giờ sống lại một lần, Hồ Hạnh Hoa nhìn thấy cơ hội kết bạn với Khương Trì gần trong gang tấc, lập tức đi lên nịnh bợ.
Hồ Hạnh Hoa tốt hay không tốt, tóm lại vẫn là một cô gái như nước trong veo. Quả nhiên, Khương Trì bị thu hút.
Hai người đã có cùng nhận thức, nên anh ta sẽ tới cầu hôn.
Khỏi phải nói, người hiểu bạn nhất, mười thì có đến tám chín phần là kẻ địch của bạn. Cho nên Từ Toa thật sự không đoán sai Hồ Hạnh Hoa. Nhưng, chỉ cần Hồ Hạnh Hoa không làm ra một vài việc xấu, thì cô cũng sẽ không đặc biệt chạy tới trước cửa nhà người ta phá hỏng chuyện, cô vẫn chưa nhàn rỗi như vậy.
Ai không có chút chuyện của mình cơ chứ. Cô cũng có. Cũng không biết ba cô và đám người Giang Phong lên núi thế nào rồi?
Từ Toa thực ra rất sợ gặp phải thú rừng thật, ba cô đang bị thương, cậu cô không có tác dụng, một mình Giang Phong có lẽ vô cùng thành thạo, nhưng vẫn còn người kéo chân nữa, không biết có ổn hay không? Cô không muốn bất cứ ai trong họ bị thương hết.
Nhưng cô lại hy vọng có thể gặp được thú rừng, không gặp được thú rừng, làm sao chứng minh bản thân!
Từ Toa hy vọng Giang Phong có thể chứng minh bản thân, tuy rằng ngoài miệng cứ luôn cố chấp muốn chết, nhưng cô biết, mình cũng hy vọng ba mình chân chính chấp nhận anh từ tận trong lòng.
Chấp nhận Giang Phong, tương đương với chấp nhận sự lựa chọn của cô. Cho nên, Từ Toa thật sự tràn ngập mâu thuẫn.
Cô dựa sát vào bàn đi vào cõi thần tiên, mà lúc này, Giang Phong đã dẫn Từ Hồng Vĩ và Từ Sơn đi lên núi.
Từ Hồng Vĩ và Giang Phong đều không phải người nói nhiều, nhưng Từ Sơn thì lại lải nhải mãi. Anh ta nhìn thấy đường núi tiêu điều, nói: “Em thấy con đường này không dễ đi.”
Mùa đông ở bên bọn họ không lạnh run rẩy như ở phía bắc, nhưng ẩm và lạnh, cũng chẳng khá hơn đến đâu.
Lạnh lẽo còn muốn đi leo núi, Từ Sơn cảm thấy thật sự quá khó.
Anh ta nói: “Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa? Tôi khát quá, bác sĩ Tiểu Giang, cậu quen thuộc núi rừng, cậu biết chỗ nào có dòng suối nhỏ không?”
Đi cuốc đau tay đi cày mỏi gối, chính là nói loại người này.
Giang Phong đưa bình nước qua, nói: “Đây.”
Từ Sơn: “Ngại quá.” Nói là như vậy, nhưng lập tức nhận ngay.
Giang Phong: “Cẩn thận nóng.”
Từ Sơn: “Cậu khoa trương thế? Trời lạnh căm thế này, chúng ta cũng đi được một lúc rồi, nước này của cậu còn có thể nóng được sao? Ối!”
Giọt nước rơi lên tay anh ta làm anh ta suýt chút nữa thì làm đổ nước, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu, cười một cách xấu hổ: “Ha, ha ha, nóng thật đấy.”
Từ Hồng Vĩ tò mò giành bình nước qua.
Từ Sơn: “…”
Ngay đúng lúc này, Giang Phong đột nhiên mở miệng: “Cẩn thận! Có thú rừng!”
…
Từ Sơn thở hồng hộc, cả người run rẩy, anh ta tựa vào cây từ từ khom người ngồi xổm xuống đất.
Lúc ngồi xuống không cẩn thận trượt một phát, xém tí ngã chỏng vó, cũng may Từ Hồng Vĩ kéo được anh ta. Nhưng mà Từ Sơn cũng không cảm thấy ngượng ngùng, người với người không giống nhau, anh ta rất sợ đó.
Bản thân anh ta cũng thừa nhận.
“Anh rể, anh đỡ em chút, em không được rồi, chân em nhũn như chi chi.”
Chính là lúc nãy Giang Phong đột nhiên cảnh báo, so với sát khí trên người Giang Phong và sự quyết đoán sau nhiều năm đi lính của Từ Hồng Vĩ thì Tự Sơn tất nhiên là người vô dụng nhất. Có lẽ, con heo rừng này cũng biết trông mặt mà bắt hình dong.
Mục tiêu ban đầu của nó là Giang Phong, nhưng tấn công không trúng lập tức chạy về phía Từ Sơn.
Dù bà Từ hay Từ Toa đều cảm thấy vào thời khắc quan trọng Từ Sơn có thể chạy nhanh vì dù sao người này cũng là người thông minh.
Nhưng rốt cuộc là con người chứ không phải máy, lúc đó Từ Sơn thật sự bị tê chân rồi.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc Giang Phong lập tức kéo Từ Sơn còn cho heo rừng một dao.
Phải nói là đắc tội ai cũng đừng nên đắc tội người học y, tay anh chuẩn xác chỉ một dao con heo đã mất mạng.
Sau đó, Giang Phong cười nhẹ hỏi: “Anh không sao chứ?”
Giọng nói vẫn ấm áp dễ chịu như gió xuân.
Từ Sơn bị dọa đến nhũn chân, một phần là bị heo rừng dọa sợ nhưng kinh sợ hơn là vì Giang Phong.
Khác biệt cũng quá lớn rồi, hành động tự nhiên đến dọa người luôn.
Heo rừng ai cũng sợ cho nên khi thật sự gặp được đương nhiên là sợ, nhưng đấy là nỗi sợ nằm trong dự đoán. Khác với Giang Phong, người trong thôn đều cảm thấy Giang Phong nhã nhặn lịch sự, anh bây giờ mặt không đổi sắc xuống tay còn chuẩn như vậy, Từ Sơn đương nhiên không thể tiếp nhận nổi.
Ngược lại, Từ Hồng Vĩ thì nhíu mày, nói: “Bản lĩnh không tệ, đợi vết thương tôi lành, chúng ta so tài một chút.”
Chẳng phải bây giờ ông sợ đánh không lại Giang Phong mà không muốn con gái xù lông.