Chương 387: Bản lĩnh 2
Từ Toa con bé này rất cáu kỉnh.
Giang Phong lắc đầu: “Cháu thấy hay là thôi đi.”
Từ Hồng Vĩ tức cười: “Cậu là thấy tôi không phải đối thủ của cậu?”
Cũng không phải, Giang Phong nói thẳng: “Cháu chưa từng đánh ai, cháu toàn ra tay với heo rừng, rắn độc thậm chí là sói núi, cho nên trên cơ bản cháu chỉ là lao đến giết mà thôi. Thói quen đơn giản của cháu là lao đến làm một kích chí mạng, cháu không có kinh nghiệm đánh nhau với người ta, cháu sợ không biết khống chế gây ra thương tổn.”
Giang Phong chân thành nói thật như vậy, Từ Hồng Chí không còn gì để nói nữa.
Từ Sơn bên cạnh vội phất tay: “Hai người đừng đánh! Đang yên đang lành so tài cái gì? Người trong nhà nhàn rỗi không có gì làm à?”
Sau khi anh ta nghỉ một chút lại hứng khởi trở lại: “Thật tốt quá~ Chúng ta có thịt heo rừng ăn rồi phải không?”
Anh ta dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn con heo, hỏi: “Con heo này, xử lý thế nào đây?”
Vừa nói, Từ Sơn vừa nuốt nước miếng.
Từ Hồng Vĩ: “Đàn ông con trai, đừng có trưng ra bộ dáng như vậy.”
Từ Sơn rụt cổ, nói: “Thèm cũng không được sao.”
Từ Hồng Vĩ: “Chúng ta mau chóng giải quyết đi, nếu không mùi máu sẽ dẫn những con dã thú khác tìm đến.”
Giang Phong: “Không sao.”
Anh không nhanh không chậm từ trong túi lấy ra một cái bình, rắc xung quanh con heo rừng nhất là chỗ vết máu.
Làm xong, Từ Sơn ở một bên ngồi xuống.
Từ Hồng Vĩ sâu xa nhìn Giang Phong, cảm thấy người này còn có chút bản lĩnh.
Thật ra Giang Phong nhanh chóng giải quyết con heo rừng là muốn chứng minh anh không nói dối. Mặc dù Từ Hồng Vĩ cũng cảm thấy anh không đến mức phải nói dối nhưng dù sao cũng cần phải xác định tiền của anh đến từ đâu. Nếu không ông nhất định không yên tâm.
“Cậu muốn xử lý thế nào?”
Giang Phong: “Bán đi.”
Anh nhìn Từ Hồng Vĩ và Từ Sơn, thẳng thắn: “Cháu hiểu để lại ăn thì càng tốt, nhưng nếu như tự mình xử lý con heo này sẽ thêm nhiều chuyện lại rất phiền phức, hơn nữa rất dễ bị phát hiện. Còn về trong thôn, cháu không có dự định giao nộp cho thôn.”
Anh không phải người vô tư cống hiến hết mình.
Có vài người đáng được giúp đỡ, anh có thể cho.
Nhưng cũng có vài người không xứng đáng.
Giang Phong: “Hiện tại giá thịt heo là 9 hào, thịt heo rừng không đắt như thịt heo nuôi, bình thường giá thu mua là 5 - 6 hào, họ bán ra là 7 - 8 hào thu lời 2 hào. Nhưng bây giờ sắp đến năm mới, xưởng giết mổ và chế biến thịt không có nhiều thịt heo, giá lên 9 hào cũng không có hàng. Thịt heo rừng ở chợ đen cũng có thể bán đến 1 đồng, giá thu mua tự nhiên cũng tăng.”
Anh nói: “Chúng ta mua một miếng thịt heo rừng, ăn bao nhiêu mua bấy nhiêu, tuy lỗ một chút nhưng cũng không nhiều lắm.”
Từ Hồng Vĩ: “Thịt này của cậu, cậu tự quyết định.”
Giang Phong: “Ba người chúng ta cùng đến đương nhiên là ba người cùng chia.”
Từ Hồng Vĩ cười lạnh, hỏi ngược lại: “Tôi thèm chút đồ này của cậu sao?”
Giang Phong: “... Nếu chú đã không cần, vậy thì không cần chia nữa.”
Từ Sơn tủi thân nhìn hai người, thấy mình chả có tí cảm giác tồn tại nào.
Thế nhưng nếu nói để anh ta lấy 1/3, mặt dù anh ta mặt dày nhưng không phải là kẻ không biết xấu hổ như vậy.
Chẳng qua anh ta lặng lẽ quét mắt nhìn Giang Phong, cảm thấy tên nhóc này tám phần là đọc sách đọc đến ngốc rồi, người ta thì tranh thủ nịnh hót cha vợ, cậu ta thì hay rồi, ngay cả giao lưu trao đổi qua lại cũng không biết! Có thể thấy con người này không hiểu nhân tình thế thái một xíu nào.
Chậc!
Quả nhiên con người không thể hoàn hảo.
Tuy cậu ta đẹp trai, tay chân mau lẹ, đầu óc linh hoạt, nhưng ở một vài phương diện nào đó thì không có năng lực đến mức khiến người ta đau lòng rơi nước mắt. Nhưng mà lại nghĩ, cảm thấy cậu ta với Từ Toa thật xứng đôi, Từ Toa cũng là người không có mắt nhìn.
Hai người này còn không phải là một đôi trời đất tác hợp?
Đôi mắt Từ Sơn lấm lét liếc trộm Giang Phong.
Từ Hồng Vĩ không nhịn được, đập lưng anh ta: “Em muốn nhìn thì nhìn cho đàng hoàng, lấm la lấm lét chẳng giống người tốt.”
Từ Sơn: “...”
Bộ dạng anh ta lấm la lấm lét chẳng lẽ là lỗi của anh ta?
Tủi thân quá!
Giang Phong: “Cháu có mang theo cơm trưa, chúng ta ăn xong rồi xuống núi.”
Mặc dù lúc giết heo rừng, Từ Hồng Vĩ không có giúp đỡ nhưng bây giờ bọn họ đã đi sâu vào núi cũng có nghĩa đi được ba, bốn tiếng đồng hồ thật sự có chút đói.
Buổi sáng Từ Hồng Vĩ ăn hai bữa cơm mà còn đói huống hồ Từ Sơn chỉ ăn có một bữa.
“Mẹ tôi bảo cậu chuẩn bị cơm trưa, cậu chuẩn bị món gì thế?”