Chương 388: Tác dụng của Giang Phong 1
Giang Phong mở túi đeo trên lưng của mình, bên trong là hộp cơm to, hộp cơm này không giống hộp cơm bọn họ hay dùng, vỏ bên ngoài hộp bao bằng vải bố. Giang Phong không có lấy gánh hộp xuống mà trực tiếp vặn mở nắp: “Buổi sáng cháu làm bánh bao hấp.”
[bánh bao hấp nguyên văn 小笼包, tên Hán Việt là Tiểu long bao: loại bánh bao nhỏ nhân thịt từ Thượng Hải chứa nước làm từ da lợn đông.]
Rốt cuộc Từ Hồng Vĩ không nhịn được nữa, nói: “Rốt cuộc cậu đã làm bao nhiêu?”
Giang Phong thành thật: “Sáng 5 giờ cháu thức dậy bắt đầu làm, làm ba nồi.”
Từ Hồng Vĩ : “…”
Ông cười như không cười: “Ồn ào nữa ngày, cậu sớm đã đoán được chúng tôi buổi sáng sẽ qua chỗ cậu.”
Giang Phong mỉm cười: “Mọi người quan tâm Từ Toa như thế, đương nhiên sẽ đến gặp cháu, mau đến ăn thử bánh bao hấp.”
Hộp cơm cũng không nhỏ, có ba tầng, mỗi tầng có 15 cái bánh bao nhỏ. Vốn không biết Từ Sơn cũng đến, Giang Phong chuẩn bị đồ ăn chỉ đủ cho mình và Từ Hồng Vĩ. Bây giờ có thêm Từ Sơn liền không đủ.
Cho nên anh có chuẩn bị thêm một túi bánh bột đào.
[bánh bột đào: món bánh truyền thống xuất xứ ở tỉnh Giang Tây. Bánh khô, giòn, xốp, ngọt được làm từ bột mì, trứng, bơ.]
Giang Phong: “Mỗi người một tầng, ăn nhân lúc còn nóng sau đó ăn chút bánh bột đào.”
Từ Sơn liên tục nuốt nước miếng, bánh bao bột mỳ đấy!
Anh ta không biết cái gì là tiểu long bao, chỉ cảm thấy bánh bao bột mì này quá nhỏ. Tuy nhỏ nhưng là bột mỳ đó, là nhân thịt!
Anh ta mở miệng, á một tiếng: “Thịt thịt thịt, tất cả đều là thịt!”
“Đến ăn cũng không chặn được miệng của em.”
Từ Hồng Vĩ rất ngạc nhiên: “Vậy mà còn nóng sao?”
Ông cúi đầu nhìn hộp cơm của Giang Phong, nghĩ: “Là giữ nhiệt?”
Giang Phong gật đầu, “vâng” một tiếng, ba đồng chí bọn họ trừ Giang Phong đều có sức ăn.
Giang Phong chỉ ăn thêm hai cái bánh bột đào còn lại đều bị Từ Hồng Vĩ và Từ Sơn ăn sạch. Một bình nước nóng cũng chia nhau uống hết.
Từ Sơn xoa bụng nói: “Lên núi được ăn ngon như vậy, em rất sẵn lòng lên núi.”
Từ Hồng Vĩ: “Ha.”
Ông nghiêm túc nói: “Xuống núi tôi sẽ trả tiền cho cậu.”
Hiện tại lương thực thiếu, ông không muốn chiếm hời của Giang Phong.
Giang Phong: “Nếu chú đưa cháu tiền, Từ Toa sẽ tức giận.”
Bánh bao hấp là anh làm nhưng nguyên liệu là Từ Toa cung cấp.
Còn có hộp cơm giữ nhiệt cũng là Từ Toa cho anh.
Thật ra, anh chính là người đàn ông ăn cơm mềm.
[Đàn ông ăn cơm mềm: chỉ người đàn ông thích ăn bám phụ nữ, dựa vào tiền phụ nữ mà sống.]
Giang Phong nghiêm túc: “Chú ăn chút này không tính là gì, đây là nên làm. Nếu như chú kiên trì đưa tiền cháu, cháu lại không từ chối được. Nhưng chú đưa cháu tiền cháu sẽ làm hai phần bánh bao gửi qua cho chú. Nếu chú lại đưa tiền, cháu lại làm bốn phần bánh bao gửi qua chú. Tóm lại, chú lại đưa tiền cháu sẽ đưa bánh tới.”
Từ Hồng Vĩ: “...”
Ông híp mắt: “Cậu uy hiếp tôi?”
Giang Phong này, giống y như con gái ông, đều biết làm người ta tức giận.
Giang Phong chân thành nói: “Đương nhiên là không, cháu chỉ muốn nói đây là việc nên làm.”
Từ Hồng Vĩ: “Không có việc gì là nên làm cả.”
Giang Phong: “Đương nhiên có, cháu cho chú, không phải rất nên làm hay sao?”
Từ Hồng Vĩ: “...”
Từ Sơn nhìn người này, lại nhìn người kia.
Càng cảm thấy Giang Phong và Từ Toa thích hợp, hai người này đều có thể khiến anh rể nhà anh ta tức chết.
Có khi, không chỉ đơn giản là lời nói làm người ta tức giận, khi cậu ta nói chuyện, con mẹ nó còn mỉm cười, đây không phải là cố ý sao?
Tuy Từ Sơn không rõ lắm nhưng anh ta ít nhiều cũng có chút hiểu rõ người anh rể này.
Nói chuyện còn mỉm cười kiểu này, vừa nhìn đã biết là muốn gây hấn.
Anh ta nhỏ tiếng: “Em cảm thấy, ăn thì cũng ăn rồi...”
Ánh mắt chết chóc của Từ Hồng Vĩ chuyển sang nhìn chằm chằm anh ta, Từ Sơn tức khắc lên tiếng: “Nếu không hai người muốn lặp đi lặp lại giày vò nhau hả? Nếu để Từ Toa biết, không bảo đảm sẽ làm ra chuyện bốc đồng gì đâu.”
Từ Hồng Vĩ: “...”
Thật là như thế, Từ Toa có thể làm ra chuyện gì, luôn khiến người ta nhìn không hiểu.
Đây chính là cô gái bốc đồng.
Giang Phong: “Buổi chiều cháu muốn cải trang đi bán đồ, hai người có muốn cùng đi hay là trở về đợi cháu?”
Từ Hồng Vĩ: “Nếu tôi nói muốn đi thì sao?”
Giang Phong: “Cháu giúp chú hoá trang, ngoài ra hai người đừng nói chuyện.”
Anh lập tức đổi giọng Tứ Xuyên, khóe miệng Từ Hồng Vĩ giật giật, còn thật sự tin người này rất biết ngụy trang.
Ông nhìn con heo rừng: “Một mình cậu được không?”
Giang Phong gật đầu: “Cháu có tính toán.”
Từ Hồng Vĩ: “Vậy tôi không đi đâu.”
Ông đứng dậy, phủi đất trên người, nói: “Buổi tối qua bên đây ăn cơm.”
Nói xong, dẫn Từ Sơn rời đi.