Chương 391: Dặn dò
Từ HồngVĩ: “Trong nhà chỉ có em là đàn ông, nếu như em tìm đường chết, mấy nữ đồng chí như bọn họ, anh đâu thể yên lòng, em an phận một chút cho anh.”
Từ Sơn: “Vâng, vâng.”
Anh ta còn nhỏ giọng phản bác: “Em vừa lười vừa tham ăn lại nhát gan, còn có thể tìm chỗ chết sao? Em không có hung hãn như Từ Toa.”
Anh ta nghĩ đến Từ Toa vung tay cầm chổi đánh người, vội nói: “Anh rể, em nói với anh này...”
Con người này chính là cái loa.
Cái loa bắt đầu phát thanh đây!
Từ Hồng Vĩ: lỗ tai đóng kén.
Có điều tính tình lảm nhảm của Từ Sơn vô tình làm giảm không ít phiền phức cho Từ Toa.
Nếu như không phải Từ Sơn nhiều chuyện, nói không chừng Từ Hồng Vĩ còn phải về hỏi những đồ không rõ lai lịch đó. Nhưng bây giờ trong lòng Từ Hồng Vĩ đã rõ rồi.
Chỉ tội phó trấn trưởng Du, vô duyên vô cớ bị oan ức.
Ừm, cũng không tính là oan ức.
Nhưng mà dù sao cũng bị úp nồi.
Cũng còn may cái nồi này không có to lắm.
Đúng như họ đoán, quả nhiên lúc về tới nhà những người khác đều không ở nhà. Ngay cả Từ Toa cũng không ở nhà.
Bà Từ: “Từ Toa cùng Từ Lập đi lên huyện, công việc làm đến trưa là xong rồi, bọn nhỏ nghĩ đến hôm nay phải đi đổi tiền cho mọi người.”
Bà nói xong thì nhìn thấy con mồi họ mang về, phút chốc cười như nở hoa.
“Cái này cũng quá tốt đi?”
Từ Hồng Vĩ: “Buổi tối hầm gà.”
Bà Từ: “Được.”
Từ Hồng Vĩ: “Con bảo Giang Phong qua đây ăn cơm.”
Bà Từ một lời khó nói hết nhìn Từ Hồng Vĩ, không phải vì tiếc lương thực mà là cảm thấy người này lật mặt cũng nhanh quá. Sáng hôm nay còn hùng hổ đấy.
Bà nhỏ giọng: “Cậu ta thật sự lợi hại như vậy?”
Từ Hồng Vĩ kéo bà Từ vào nhà, hai người thì thầm to nhỏ, Từ Sơn: “Haiz!”
Nhưng mà anh ta một chút cũng không tò mò, ngược lại rất chủ động đi đun nước, ha ha. Có việc gì quan trọng hơn việc hầm gà ăn!
Không có!
Trên thế gian này, không có gì quan trọng hơn ăn.
Từ Sơn bận rộn, Nữu Tể cũng đi theo sát bên cạnh.
Nếu không sao mà nói đây không phải là hai cha con đây.
Con gái Từ Sơn rất giống anh ta, chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhìn con gà sống hận không thể cắn một miếng.
Cô bé bịch bịch bịch chạy ra ngoài, một trận gà bay chó chạy, chộp cổ con gà mẹ trong nhà chạy vào, đưa tay chỉ con gà bị vặn cổ chết, nghiêm túc: “Không đẻ trứng, thịt ăn luôn.”
Gà mẹ: “Quác quác quác quác quác!”
Hồn phách bị dọa bay luôn.
“Ăn thịt.”
“Quác quác quác quác quác!”
Cổ Đại Mai đi vào nhìn thấy Nữu Tể nhà cô ta lại tìm đường chết.
Cổ Đại Mai hét lên: “Nữu Tể, con nhóc thối tha, bỏ con gà xuống cho mẹ. Trời quá lạnh nó không đẻ trứng, con còn giày vò nó! Mẹ thấy con là muốn ăn đòn đây mà, cây chổi đâu! Xem mẹ có đánh con không!”
Nữu Tể buông tay, gà mẹ gào lên, quác quác quác nhanh chóng lủi ra ngoài.
Nữu Tể cũng... lủi nhanh ra ngoài.
“Đừng đánh mông!”
Nữu Tể che lấy mông nhỏ của mình, chạy còn nhanh hơn gà!
Cổ Đại Mai: “Con nhóc khốn kiếp, xem mẹ tét mông con!”
Bà Từ hết cách ra cửa, nói: “Hai đứa muốn lật trời sao! Vợ Sởn Tử, con không có chuyện gì đi chọc con bé làm gì!”
Cổ Đại Mai oan uổng quá!
Cô ta nói: “Mẹ, lúc nãy con bé bắt gà chơi đó, mẹ nói xem nếu nó không đẻ trứng...”
“Nữu Tể! Cháu qua đây cho bà!” Bà Từ một giây liền thay đổi sắc mặt, lúc nãy còn dạy dỗ từ ái, bây giờ trở thành nữ bạo long phun lửa!
Cái mông nhỏ của Nữu Tể bị đánh hai cái, cô nhóc rưng rưng nước mắt, hức hức hức hức.
Bà Từ: “Còn dám nữa không?”
Nữu Tể nhìn ngón tay: “Không dám!”
Hu hu hu, sau này chị họ không ở nhà cô bé phải ngoan mới được.
Tuy còn rất nhỏ, nhưng cô bé đã rõ ràng ý thức được, trông mong nhìn ba bé cứu mình là không thể.
Vẫn là chị họ đáng tin nhất.
Hu hu!
Hơn nữa, việc bé làm rõ ràng là đúng nhưng mọi người lại thấy là bé nghịch ngợm!
Mọi người không hiểu cô bé!
Cô bé muốn chị họ!
Cô bé trong đầu nghĩ cách nhưng cô nhóc vẫn còn nhỏ nói chuyện không rõ ràng, chỉ có thể tủi thân dựa trên khung cửa, xoa xoa cái mông nhỏ bị đánh.
Từ Hồng Vĩ đột nhiên nói: “Nữu Tể vẫn chưa có tên sao?”
Bà Từ: “Gấp cái gì?”
Từ Sơn: “Đúng đấy!”
Cổ Đại Mai: “Đúng vậy.”
Từ Hồng Vĩ: “...”
Khóe miệng ông co rút một chút, nói: “Con bé đã hơn hai tuổi cũng hiểu chuyện rồi, sớm nên có tên mới tốt đúng không? Nếu không cứ gọi nhũ danh, sau này thình lình gọi tên không quen thì làm sao? Hơn nữa, nhũ danh không thích hợp gọi khi trưởng thành.”
Bà Từ: “Cũng đúng, nhưng mà gọi tên gì đây? Hà Hoa? Quế Hoa? Liên Hoa? Thủy Tiên? Nguyệt Quý? Bách Hợp?”