Chương 392: Vấn đề về đặt tên
Người thời này không phải chỉ có người nông thôn, người thành thị cũng y như vậy.
Đặt tên cho bé gái cơ bản phân thành hai loại.
Một loại là cách đặt tên như bà Từ, gọi X Hoa.
Hai là đặt theo Hồng, Phân, Phương.
Giống như thôn họ, cơ bản đều đặt X Hoa, những tên này đều có người dùng.
Bà Từ: “Thật là, vừa nhắc đến đặt tên thì thấy bây giờ không có tên nào có thể dùng.”
Có thể đặt trùng tên nhưng bà Từ không muốn.
Trong thôn họ nếu gọi một tiếng “Cẩu Đản Nhi” có thể nhảy ra mười đứa trẻ.
Làm sao biết có gọi mình hay không đây.
Bà Từ nghiêng mặt nhìn Nữu Tể, Nữu Tể lập tức che mông.
Bà Từ khinh bỉ nói: “Làm gì đây. Bà lại đánh cháu hai cái nữa bây giờ.”
Tiểu Nữu Tể phồng mặt nhỏ, thật tủi thân.
Bà Từ: “Việc đặt tên khó quá, để sau vậy.”
Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu khó.
Từ Sơn vẫy tay, Tiểu Nữu Tể liền chạy đến nhào vào lòng ba cô bé, Từ Sơn nói: “Nữu Tể à, con muốn gọi tên là gì?”
Cảm thấy ánh nhìn của mọi người, Từ Sơn vô cùng nghiêm túc: “Con là một người ba vô cùng tốt, cách tốt nhất là nghe ý kiến của con cái. Không thể bởi vì Nữu Tể còn nhỏ thì không xem trọng con bé! Nữu Tể con nói xem, con muốn gọi tên gì? Con muốn gọi là gì! Thì gọi như thế.”
Nữu Tể nhìn ngón tay: “Kê!” (Gà)
Mặt Từ Sơn đen rồi.
Nữu Tể thận trọng nhìn ba mình, cảm thấy không đúng, bèn nói: “Đản Đản!” (Trứng)
Trứng gà cũng ăn ngon gọi tên này cũng được đấy.
Mặt Từ Sơn càng đen.
Nữu Tể lại phát giác ra, tiếp tục: “Nhục Nhục?” (Thịt)
Cô bé cũng thích ăn thịt, cũng có thể gọi là Nhục Nhục.
Từ Sơn: “...”
Cuối cùng Cổ Đại Mai không chịu nổi nữa: “Con chỉ biết có ăn.”
“Nãi?” Bé cũng rất thích uống, sữa uống ngon nhất.
Từ Sơn: “... Nếu con dám gọi là Từ Nãi, vậy chúng ta gọi nhũ danh của con không phải gọi là Nãi Nãi (bà nội)?”
[Nãi trong này có hai nghĩa: một nghĩa là sữa, một nghĩa là bà nội.]
Hiện trường, một mảng im lặng!
Từ Hồng Vĩ nhìn trời.
Nữu Tể bĩu môi, vô cùng bất mãn.
Cái đầu nhỏ của bé rất không hiểu, rõ ràng là ba ba bảo bé đặt tên nhưng mà tại sao, gọi là gì bọn họ cũng không vui nhỉ.
Tên về đồ ăn không được, tên về đồ uống cũng không được.
Bé muốn gọi là “Từ Nãi”, rõ ràng nghe rất hay.
Tiểu Nữu Tể trề môi, lẩm bẩm. Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt không lành của mọi người, cô bé lập tức ngoan ngoãn.
Cô bé là Nữu Tể rất biết nhìn sắc mặt người khác đấy!
Tiểu Nữu Tể xoay xoay, dưới cái nhìn của mọi người tiếp tục dò hỏi: “Đường Đường?”
Từ Sơn vội nói: “Cái này được, cái tên này được.”
So với “Từ Kê”, “Từ Đản”, “Từ Nhục”, “Từ Nãi” thì tên “Từ Đường” này nghe hay nhất còn có vài phần dễ thương.
Từ Sơn vì muốn biểu hiện bản thân là một người ba tốt nghe ý kiến của con gái, liền nói: “Hay là gọi Nữu Tể là Từ Đường? Mẹ xem, nếu lớn hơn một chút có thể kêu là Đường Đường, nghe rất ngọt ngào, trong thôn còn chưa ai có tên này đâu.”
Bà Từ: “Được rồi.”
Có thể thấy được người nhà này không thích tranh luận cho lắm.
Tên cho con gái, chỉ qua hoa như vậy đã quyết định.
Từ Hồng Vĩ bĩu môi, lúc Từ Toa nhà ông đặt tên, hai vợ chồng ông suy nghĩ cả tháng mới có đó.
Khi Từ Toa về nhà, biết em họ nhỏ tiểu Nữu Tể của mình tự mình đặt cho mình một cái tên gọi là Từ Đường.
Cô không có ngạc nhiên gì, trực tiếp xách cô bé lên, nói: “Chị họ mới ra ngoài một chuyến, em đã có tên của mình rồi! Từ Đường, Từ Đường.”
Tiểu Nữu Tể vung vẫy tay chân, cười hi hi.
Từ Toa: “Em tên là Từ Đường vậy chị sẽ cho em một viên kẹo ăn.”
Từ Toa móc trong túi ra một viên kẹo đưa cho Nữu Tể, con bé lập tức giống như con thỏ con chạy ào ra ngoài, vui vẻ nhảy cẫng lên.
Từ Toa: “À đúng rồi, bà ơi, sáng mai mọi người đến ban quản lý đại đội lĩnh tiền, đây là khoản thu nhập cuối cùng trước năm mới.”
Bà Từ: “Được rồi.”
Công việc này là do Từ Toa khuyến khích nhưng lúc đưa hàng cơ bản đều là Từ Lập làm.
Thậm chí thống kê kết toán cô đều giao cho kế toán Vương làm, không phải Từ Toa không thích làm chuyện vặt vãnh mà cô cảm thấy mình không cần thiết phải ôm hết chuyện vào người. Cô giao chuyện tiền nong cho kế toán Vương, kế toán Vương tuy làm nhiều thêm phần công việc nhưng anh ta còn rất vui vẻ. Cảm thấy Từ Toa không coi anh ta là người ngoài.
Từ Toa không hiểu sao bọn họ làm thêm việc còn có thể đưa ra kết luận như vậy.
Nhưng mà không ảnh hưởng gì đến việc cô giao việc.
Ngoại trừ phía vật liệu cô chú ý hơi khắt khe ra thì những việc khác đều giao hết ra.