Chương 393: Thân quen
Chắc là bởi vì Từ Toa không tham gia vào chuyện tiền nong nên mọi người cảm thấy con người Từ Toa đặc biệt công bằng. Thật ra bọn họ không hiểu rõ, không có gì là công bằng hay không. Mỗi người làm nhiều hay ít, đều rất rõ ràng rành mạch.
Từ lúc biết được người khác cũng muốn tham gia, nhưng làm không được tốt, cuối cùng náo loạn ra không ít chuyện. Những nữ đồng chí trong thôn càng làm việc cẩn thận hơn, cho dù đổi vật liệu cũng căng ra thước đo tính rõ ràng.
Chỉ sợ đến lúc đó vật liệu kém quá thì ngay cả công việc chỗ này cũng mất luôn.
Suy cho cùng, đây là một khoản thu nhập khó có được.
Cổ Đại Mai: “Trước năm mới chúng ta còn tập hợp làm nữa không?”
Từ Toa: “Trước năm nghỉ vài ngày, nhà nào cũng cần chuẩn bị đồ qua năm mới.”
Cổ Đại Mai: “Vậy cũng không làm lỡ việc kiếm tiền.”
Bà Từ: “Cho con nghỉ vài ngày còn không được? Con thật là.”
Cổ Đại Mai thấy Từ Toa đã quyết định cũng không nói nữa, dù sao tiền riêng mình tích cóp của năm nay đã được không ít rồi. Vì mời Giang Phong đến ăn cơm, bà Từ làm nhiều đồ ăn hơn.
Dù sao cũng là khách, dù gì cũng phải bốn món một canh.
Mà kẻ làm khách Giang Phong cũng không đến tay không, anh vừa vào nhà, Nữu Tể chỉ vào anh gọi: “Bánh bao hấp.”
Đương nhiên, đây không phải là nói Giang Phong mang bánh bao hấp đến nhà, đó là vì buổi sáng Từ Toa mang bánh bao hấp về nhà, buổi trưa Nữu Tể ăn được cho nên nhớ kỹ trong lòng. Vừa nhìn thấy Giang Phong đã kêu lên.
Đứa trẻ này, chỉ cần gặp chuyện liên quan tới ăn thì vô cùng sáng dạ.
Từ Toa: “Anh mang cái gì thế?”
Cô thật sự không khách sáo, Giang Phong cũng thấy không có gì không đúng, anh vui vẻ: “Em đoán xem hôm nay anh nhìn thấy được đồ tốt gì? Là trứng vịt muối.”
Từ Toa: “Ồ?”
Giang Phong mở giỏ trúc nhỏ của mình, nói: “Đúng lúc anh gặp được một người bán trứng vịt muối ở chợ đen, anh mua hết chỗ hàng của người đó, 25 trứng vịt muối còn có 6 trứng ngỗng.”
Từ Toa mở to mắt: “Trứng ngỗng!”
Lúc Từ Toa còn rất nhỏ, nhà cô đã từng nuôi ngỗng. Lúc ấy Từ Toa nho nhỏ, tay xách giỏ trúc nhỏ dẫn một đàn ngỗng ra ngoài nghênh ngang, không ai dám bắt nạt cô.
Ngỗng, đó là con ngỗng mà gặp người lớn đều có thể kêu to quác quác mạnh mẽ chiến đấu.
Lúc nhỏ Từ Toa thường hay trêu chó chọc mèo, toàn nhờ ngỗng giúp đỡ.
Nhưng sau đó sinh hoạt càng ngày tốt, thành phố phát triển ngày càng nhanh, cái ao nhỏ biến mất, con sông nhỏ cũng không còn, thậm chí việc nuôi gia súc cũng không còn tồn tại.
Tuy cuộc sống phát triển ngày càng tiện nghi nhưng niềm vui hình như ít đi nhiều.
Ngay cả trứng ngỗng cũng ăn được rất ít.
Từ Toa: “Em thích ăn trứng ngỗng luộc.”
Trứng ngỗng nhạt, lòng trứng óng ánh Từ Toa thích ăn nhất. Đã rất lâu rồi nhưng ký ức như mới đây thôi.
Giang Phong: “Vậy lần sau anh thấy lại mua cho em.”
Từ Toa vội gật đầu.
Người nhà họ Từ: “...” Hai người thật sự không coi ai ra gì, hai người thật không biết khách sáo.
Giang Phong: “Anh còn mua thịt.”
Anh nói: “Anh biết em không thích ăn thịt heo rừng, thịt này rất tươi, anh mua về 10 cân. Mỡ có thể thắn thành dầu ăn, thịt nạc để xào rau.
Từ Sơn không nhịn được chen ngang: “Cậu mua được những thứ này ở đâu thế? Người của đại đội chúng ta đi hợp tác xã mua bán, cái gì cũng không có.”
Lại nhỏ giọng nói: “Tôi lén theo dõi, đám người Trầm Tam rất quen thuộc với chợ đen, cũng không thấy nhà họ mua bán nhiều đồ lắm.”
Giang Phong: “Công xã Dương Sơn Lĩnh cách một ngọn núi có một chợ đen lớn, đồ trong đó đều nhiều hơn bên chúng ta rất nhiều.”
Heo rừng của anh trước giờ đều đem qua đó, bởi vì bên đó làm việc thường rất bạo gan, còn bên đây vẫn thận trọng hơn nhiều.
Hơn nữa, bên đó vẫn còn lén lút nuôi heo, nuôi gia súc, nếu không mấy thứ đồ này từ đâu mà ra, người dân bình thường dám nuôi sao?
Nhưng Giang Phong không có làm ảnh hưởng đến con đường phát tài của người ta.
Dù sao anh không cảm thấy làm buôn bán thì có vấn đề gì.
“Mấy thứ này cháu mang về đi. Cháu đến ăn cơm lại mang nhiều đồ như vậy, chúng ta thấy thế nào cũng không thỏa đáng.” Không cần Từ Hồng Vĩ mở miệng, bà Từ rất nghiêm túc nói.
Giang Phong nhìn Từ Toa, hiểu được tính cách người nhà này không thích chiếm hời người ta.
Cho nên có vài lời Giang Phong đã cân nhắc một chút, mở miệng nói: “Cháu và Từ Toa cho dù không phải là người yêu thì quan hệ cũng không xa lạ như mọi người nghĩ. Chúng cháu không chỉ là người yêu còn là bạn tri kỷ. Giữa chúng cháu tặng đồ cho nhau thật sự rất bình thường. Mọi người cũng đừng có gánh nặng trong lòng cảm thấy chiếm hời của cháu. Sao mọi người biết cháu không có chiếm chỗ tốt của Từ Toa?”