Chương 423: Đỡ đẻ
Ông ta nói: “Như vậy là đúng, năm nay ở nhà cháu, bà ngoại cháu không tham gia làm việc sao?”
Từ Toa gật đầu: “Vâng, bà ngoại cháu không đi làm, tuy rằng cháu muốn nói loại lời như người già hưởng phúc, nhưng thật sự không thể nói như vậy được, ở nhà cũng không phải là hưởng phúc, mà vẫn rất bận rộn. Năm ngoái nhà chúng cháu đã bàn bạc xong, bà ngoại cháu sẽ ở nhà, mợ cháu cũng không cần chăm Nữu Tể mà đi làm. Người trong nhà càng không cần vội vàng về nhà nấu cơm. Cho dù là nói từ phương diện nào, đều có thể nghỉ ngơi nhiều thêm.”
Đại đội trưởng gật đầu, đáp: “Được, vậy chú xóa bà ngoại cháu khỏi danh sách, đến khi đó nếu như bà ngoại cháu thay đổi ý định thì lại ghi thêm.”
Từ Toa: “Vâng.”
Đây là kế hoạch phải làm đầu mỗi năm, thật sự không phải nói không muốn đi làm, thì có thể tùy tiện không đi làm, không phải như vậy sẽ chậm trễ việc trong ruộng sao, nên mỗi đầu năm, đều sẽ có kế hoạch này.
Nếu như là nhà khác, đại đội trưởng có thể còn khuyên chút, nhưng nếu là nhà bà Từ, ngược lại ông ta cảm thấy thực ra như vậy càng tốt hơn. Chủ yếu cũng là vì người trưởng thành trong nhà bọn họ thực sự quá ít ỏi, không náo nhiệt như nhà bà cả của nhà họ Từ. Người ít, trong nhà đâu đâu cũng thiếu người, nếu như bà Từ ở nhà, ngược lại cũng tốt.
Từ Toa và đại đội trưởng nói chuyện xong, thấy Hoàng Diệu Thường đang ngơ ngác, cô ta phụ trách chấm công, những chuyện này đều do cô ta lo liệu. Thường thì thấy như vậy, cô ta đều sẽ lải nhải vài câu, nhưng ngược lại, hôm nay lại yên tĩnh giống như hũ nút, không giống cô ta chút nào.
Từ Toa gõ vào quyển sổ, hỏi: “Cô sao đấy?”
Dường như Hoàng Diệu Thường cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, cô ta ngẩng đầu nhìn Từ Toa, đột nhiên giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, tóm lấy cổ tay của Từ Toa, nói: “Từ Toa, cô biết đỡ đẻ không?”
Từ Toa: “?”
Hoàng Diệu Thường rất nhanh đã bảo: “À đúng, cô không biết, nhưng Giang Phong biết không? Anh ta biết chứ?”
Từ Toa: “?”
Sắc mặt của đại đội trưởng thay đổi: “Cháu sao thế? Nói rõ ràng cho chú nghe xem nào.”
Nếu như có chuyện gì, người làm đại đội trưởng này như ông ta cũng sẽ chịu liên lụy.
Hoàng Diệu Thường mang vẻ mặt cầu xin: “Đại Hoàng nhà cháu sắp đẻ….”
Đại đội trưởng: “…”
Từ Toa: “…”
Thì ra Đại Hoàng vẫn là một người mẹ!
Hoàng Diệu Thường: “Cũng không biết nó chạy đi đâu mà dính, cháu lo lắng quá…”
Cô ta lẩm bẩm: “Hơn nữa sinh con, nhà cháu cũng không nuôi nổi hai con chó!”
Nói tới nói lui, trong lòng càng thấp thỏm hơn.
Đại đội trưởng nghe được lời này, sắc mặt có hơi xanh mét, nhưng cũng thở phào một tiếng. Bị cô ta dọa chết mất.
Từ Toa gãi đầu: “Không phải chó có thể tự mình đẻ con sao?”
Hoàng Diệu Thường sắp khóc, mờ mịt lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Từ Toa: “Vậy cô đi cùng tôi, chúng ta đi tìm Giang Phong hỏi một chút, anh ấy chắc chắn biết.”
Hoàng Diệu Thường: “Đúng đúng đúng.”
Lúc này, cô ta cũng không có ý kiến gì cả, đi theo Từ Toa ngơ ngác tiến lên.
Đại đội trưởng nhìn bóng lưng của bọn họ, không hiểu sao lại thấy thông cảm với Giang Phong.
Một người đàn ông đang yên lành, lại phải đi lo cho chó đẻ con!
Phải nói, Giang Phong thực sự chưa từng thấy chó đẻ con, nhưng dù sao cũng là người học y, nên cũng biết phương pháp. Anh kiểm tra một chút rồi bảo: “Tôi cảm thấy chắc hẳn không sao đâu.”
Nói như vậy, cuối cùng Hoàng Diệu Thường cũng yên tâm hơn vài phần, bảo: “Có anh thật sự quá tốt rồi.”
Ánh mắt của cô ta nhìn Giang Phong sáng ngời cả lên.
Từ Toa nhỏ giọng: “Cô đừng có liếc mắt đưa tình ngay trước mặt tôi, bằng không tôi nổi cáu đấy.”
Hoàng Diệu Thường: “…”
Cô ta thực sự tức đến suýt chút nữa không nhịn được, lập tức hung dữ đáp: “Tôi cũng không mù, không thèm nhìn trúng Giang Phong đâu.”
Giang Phong: “…”
Hoàng Diệu Thường: “Người theo đuổi tôi cũng nhiều, sao tôi lại đi đào góc tường của cô?”
Cô ta vừa trút giận xong, lại phát sầu.
Cô ta bảo: “Xong rồi, nhà tôi cũng không nuôi nổi hai con chó.”
Từ Toa: “Đại Hoàng cũng không phải của riêng cô, cô hỏi những người khác trong nhà có ý kiến gì không?”
Vừa nói như vậy, Hoàng Diệu Thường vỗ đầu: “Đúng, tôi hỏi anh cả và anh hai xem.”
Từ Toa gật đầu: “Còn không phải sao! Có lẽ bọn họ có những sắp xếp khác đi.”
Hoàng Diệu Thường vừa nghe lời này, nhanh chóng bảo: “Cô giúp tôi xin nghỉ với đại đội trưởng nhé, tôi đi một chuyến tới công xã.”
Nói xong, cô ta vội vàng chuẩn bị ra ngoài, đi đến cửa, lại vội vàng quành lại: “Từ Toa, tôi mượn xe đạp của cô được không?”
Từ Toa gật đầu, không làm khó cô ta.
Hoàng Diệu Thường hưng phấn, vỗ cô: “Được đó, cô rất trượng nghĩa.”
Từ Toa: “Bỏ móng vuốt của cô ra.”
Hoàng Diệu Thường: “Cô mới có móng vuốt ấy, tôi là bàn tay ngọc ngà thon thả.”
Nói xong, ngược lại không đợi Từ Toa đáp lời đã nhanh chóng chạy lấy người.