Chương 424: Thẻ người tốt
Từ Toa nhìn bóng lưng của cô ta, đột nhiên nói: “Anh cảm thấy nhà bọn em nuôi một con chó có được không?”
Giang Phong nhướng mày: “Em muốn nuôi con của Đại Hoàng sao?”
Từ Toa lập tức gật đầu, cô đáp: “Em cũng không phải người mất não như Hoàng Diệu Thường, đương nhiên biết chó sẽ không chỉ đẻ một con, nhà cô ta chắc chắn phải tiếp tục tặng cho người bên ngoài.”
Từ Toa cúi đầu, xoa đầu Đại Hoàng, nói: “Đến khi đó cho tao một đứa con của mày, được không?”
Không biết có phải nghe hiểu lời Từ Toa hay không, Đại Hoàng sủa một tiếng nhỏ, ngoan ngoãn phủ phục, đuôi lắc qua lắc lại.
Từ Toa lập tức trở nên vô cùng đắc ý: “Ôi, anh thấy không, nó đồng ý rồi.”
Giang Phong nở nụ cười, anh gật đầu: “Ừm, nó đồng ý rồi.”
Từ Toa: “Vậy em về nhà nói với bà ngoại em.”
Giang Phong: “Không phải em nên nói với Hoàng Diệu Thường trước sao?”
Từ Toa nhỏ giọng: “Nếu như em chủ động nói với Hoàng Diệu Thường, cô ta chắc chắn sẽ bắt chẹt một chút, em đợi đến lúc đó cô ta tới cầu em, ha ha, trong thôn chúng ta, người có thể nuôi chó chắc chắn ít, người còn chưa nuôi nổi, còn nuôi chó làm gì?”
Giang Phong kiên định dựng ngón cái: “Khôn khéo.”
Lại nói tiếp, lời này vẫn là Từ Toa nói ra, còn chưa đợi đẻ con, ngày hôm sau, Hoàng Diệu Thường đã lắp bắp tìm đến Từ Toa, hỏi: “Từ Toa này, cô xem con người ta chọc người ta ghét như thế, chắc chắn có rất nhiều kẻ thù nhỉ?”
Từ Toa: “?”
Những người khác trong phòng cũng nhìn Hoàng Diệu Thường, không biết lời này của cô ta từ đâu mà ra.
Hoàng Diệu Thường đâm hai ngón tay vào nhau, lại càng do dự hơn: “Cái đó… cô có cần một vệ sĩ không?”
Từ Toa lập tức hiểu ra: “Một mình tôi có thể đánh mười người.”
Lời này, mọi người đều coi như cô đang khoác lác.
Đương nhiên, Từ Toa cũng thật sự đang khoác lác, cô nói mình biết đánh nhau, nhưng có thể đánh được vài người đã là không tồi rồi, muốn nói đánh tận mười người, thế là quá khoa trương.
Cô hất cằm, cũng không phối hợp diễn với Hoàng Diệu Thường, nhưng Hoàng Diệu Thường vẫn tự mình diễn tiếp: “Cho nên lúc này, có phải cô rất cần một vệ sĩ quan trọng hay không? Cô xem, con người đều có tính toán của riêng mình, còn chó thì khác. Trung thành tận tâm, thành thật đáng tin, còn biết cắn người. Có phải rất cần thiết nếu gây sự ở nhà không?”
Từ Toa: “…”
Hoàng Diệu Thường: “Nếu như cô nuôi chó giữa chừng, vậy suy cho cùng cũng là từ nhà người khác tới, giống như nuôi con của nhà người khác vậy, khó tránh khỏi nó sẽ quan tâm chủ nhân cũ, nhưng nếu cô nuôi từ nhỏ thì lại khác. Cô xem con của Đại Hoàng nhà tôi, cô có dự định nuôi một đứa không?”
Chỉ sợ Từ Toa không bằng lòng, cô ta còn bổ sung: “Không lấy tiền.”
Thực ra nói ôm chó con ném ra đường cũng không phải không được, nhưng Hoàng Diệu Thường không thể làm ra được loại chuyện này, cô ta hy vọng có thể tìm được một chủ nhân tốt cho chó con, cũng không muốn bé yêu nhà mình biến thành bữa trưa của người khác, không thể, tuyệt đối không thể.
Ai biết có bị người thèm thịt nào đó nhặt lấy ăn sạch hay không?
Tóm lại, Hoàng Diệu Thường không bằng lòng.
“Đại Hoàng nhà tôi tốt nhất, chó con của nó nhất định cũng tốt nhất.”
Từ Toa thấy bộ dạng sốt ruột của Hoàng Diệu Thường, cũng không giả bộ nữa, cố vốn cũng muốn nuôi, nên cũng không đặc biệt làm khó người ta, cô gật đầu: “Được.”
Hoàng Diệu Thường đang siêng năng tự thuật về Đại Hoàng nhà cô ta thế nào, nói đến văng nước miếng tứ tung, Tiểu Trần và Từ Lập ở một bên đều thông cảm nhìn Từ Toa. Ai mà ngờ được, Từ Toa đột nhiên đồng ý.
Bọn họ có lý để nghi ngờ rằng Từ Toa không muốn nghe Hoàng Diệu Thường lải nhải nên mới đồng ý.
Hoàng Diệu Thường: “Cái gì? Cái gì cơ? Cô đồng ý sao? Cô thật sự đồng ý sao?”
Cô ta đột nhiên ôm Từ Toa, hưng phấn bảo: “Tôi biết, con người cô trượng nghĩa nhất! Cứ quyết định như vậy đi.”
Từ Toa nhếch khóe miệng.
Hoàng Diệu Thường vui vẻ muốn đi đến ngôi miếu sau núi lén thắp hương.
Con của Đại Hoàng nhà bọn họ có thể được Từ Toa nuôi, chính là chuyện tốt vô cùng. Tuy rằng cô ta và Từ Toa luôn bắt bẻ nhau, nhưng không thể không nói, điều kiện của Từ Toa tốt. Hơn nữa cô ta quan sát con người này, thấy cô có hơi hào phóng ngu ngốc, nếu cô nuôi rồi, đãi ngộ của chó đoán chừng sẽ tốt hơn ở nhà khác.
Con của Đại Hoàng cũng giống như con của cô ta, tìm người nhà giàu cho con nhà cô ta, chắc chắn vẫn tốt hơn tìm một người nghèo.
Hoàng Diệu Thường: “Từ Toa, trước đây đều là tôi không đúng, tôi biết, cô là một người rất tốt, người tốt nhất!”
Từ Toa: “…”
Cô vì một con chó con mà có được thẻ người tốt của Hoàng Diệu Thường.