Chương 447: Chuyện xấu dạm ngõ 4
Vợ anh ta đã đi năm, sáu năm rồi, nhưng vẫn rất quan tâm anh ta như vậy. Anh ta lấy thêm vợ, còn cho anh ta tiền sinh lễ một trăm đồng. Tuy rằng anh ta có hai đứa con trai, nhưng có gì khác với không có sao? Nếu họ con trai đã không phải họ của anh ta, vậy cũng không cần anh ta nuôi. Đến khi đó lại sinh con rồi nuôi bên người, không phải tốt hơn bất cứ thứ gì sao? Người nhà họ Hồ nhà người ta mừng lắm, tôi đã nghe ngóng được từ lâu rồi.”
Từ Toa cảm thấy, mình thật sự đã coi thường sức chiến đấu của những người phụ nữ nông thôn này, chuyện này cũng không cần cô tự mình nghe ngóng gì cả, vì bọn họ hỏi thăm rõ ràng rồi, quả thực là việc gì cũng quản.
Từ Toa: “Sao các thím lại lợi hại như vậy chứ.”
Thím cả Hà nhếch môi đầy đắc ý, đáp: “Còn không phải bác gái nhà họ Hồ nói ra hay sao? Bà ta nói cho bọn thím biết, tuy rằng con rể nhà bà ta là kết hôn lần hai, tuy rằng trước đây có hai con, nhưng con gái của bà ta gả qua đó sinh, mới là cháu trai cả. Hai đứa đó không tính là người nhà bọn họ, con gái bà ta kết hôn hai lần cũng không có gì khác với kết hôn một lần hết.”
Từ Toa: “...” Hóa ra còn là tự thím Hồ nói ra.
Từ Toa cảm thán: “Vậy sao lại không có gì khác biệt chứ?”
Thím cả Hà: “Ai nói không phải! Chỉ là lừa mình dối người thôi.”
Từ Toa cười: “Nhưng người đàn ông này cũng là một người lợi hại đấy chứ.”
Thím cả Hà gật đầu: “Thím cũng thấy thế.” Tuy rằng thím Hồ nói thật dễ nghe, nhưng bà ta cũng không ngốc, nghe cũng hiểu được.
“Bây giờ những tiểu tử này, người nào cũng đều xét điều kiện hết, thật sự không đáng tin.”
Bà ta nhìn về phía Từ Lập: “Thằng nhóc nhà họ Từ, cháu cũng đừng thế đấy.”
Từ Lập nhanh chóng xua tay: “Cháu không thể đâu.”
Từ Toa lại nhìn qua, quan sát người đàn ông của Hồ Hạnh Hoa, tuy rằng thấy anh ta luôn mang theo nụ cười, nhưng lại không giống với nụ cười phát ra thật lòng, mỗi ngày đều cười ngây ngô đó của Giang Phong, mà lại mang theo vẻ giả tạo và qua loa vô cùng.
Một đợt này lại càng giống như màn biểu diễn của anh ta.
Tuy rằng đã từng đọc sách, nhưng Từ Toa khác với Hồ Hạnh Hoa. Hồ Hạnh Hoa đã từng trải qua, biết tương lai và sự phát triển thực tế của rất nhiều người. Còn Từ Toa chỉ đọc sách, chỉ biết những chuyện và những người có liên quan đến Hồ Hạnh Hoa, mà cùng với việc Hồ Hạnh Hoa không gả cho Triệu Chí Vỹ đó, đã có rất nhiều sự thay đổi, nên Từ Toa cũng không có cách nào đánh giá được.
Tuy cô không biết, nhưng cô nghĩ, con người này chắc hẳn sẽ có chút triển vọng trong tương lai. Bằng không Hồ Hạnh Hoa cũng sẽ không từ bỏ Triệu Chí Vỹ. Người cô ta chọn, nhất định là người thành công trong tương lai.
Chỉ có điều, Từ Toa chỉ thấy một mặt của người này, nhưng cô cảm thấy Hồ Hạnh Hoa đã nghĩ nhiều rồi. Người đàn ông này, vừa nhìn đã không phải người cô ta có thể lừa được. Hơn nữa, đối với bản thân mình anh ta còn có thể hạ quyết tâm tàn nhẫn cho được, lẽ nào còn tốt với người khác sao?
Người như vậy, đến ngay cả hôn nhân cũng có thể tính toán, ngay cả con trai cũng có thể giao cho nhà cha vợ. Lẽ nào còn trông đợi anh ta chỉ cần con người Hồ Hạnh Hoa này thôi sao?
Tóm lại, Từ Toa không tin. Tuy rằng tuổi tác cô không lớn, nhưng vô cùng tỉnh táo.
Lúc này cô và mấy người bạn già, bạn nhỏ cùng nhau xem náo nhiệt, nhưng rất nhanh, náo nhiệt này đã kết thúc. Người ta đã vào cửa nhà nên bọn họ cũng không tiện đi theo, ngược lại lúc này, mấy bà cụ như như thím cả Hà, lại mặt dày đi vào cửa. Còn những cô gái nhỏ như Từ Toa thì không thể.
Tuy rằng không thể xem náo nhiệt, nhưng Hoàng Diệu Thường thật sự đã khiếp sợ đến xanh mặt.
“Bây giờ đồng chí nam đều thế cả sao?” Cô ta đã bị lời nói của thím cả Hà và thím Lục làm cho không thể sợ hãi hơn được nữa. Thật sự không dám tưởng tượng, còn có loại chuyện này nữa. Cô ta vốn cho rằng kết hôn cần phải trông vừa ý, phải là hai bên đều thích nhau chứ. Nhưng bây giờ xem ra, những đồng chí nam này lại toàn người này gian trá hơn người kia.
Từ Toa vỗ lên vai Hoàng Diệu Thường, đáp: “Cô cũng không cần thần hồn nát thần tính thế, có người gian trá thì cũng có người thật lòng, tự mình phân biệt chứ nhỉ?”
Hoàng Diệu Thường không nhịn được mà hỏi: “Cô không sợ Giang Phong cũng là người như vậy sao?”
Từ Toa: “Nếu tôi đã chọn rồi thì tôi không sợ. Nếu thật sự có một ngày chứng minh tôi chọn sai, vậy tôi sẽ kịp thời dừng tổn thất lại là xong. Quốc gia cũng không ngăn cản không cho ly hôn.”
Hoàng Diệu Thường lại ngây người. Từ Lập ở một bên cũng ngây người.