Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 448 - Chương 448. Chuyện Xấu Dạm Ngõ 5

Chương 448. Chuyện xấu dạm ngõ 5 Chương 448. Chuyện xấu dạm ngõ 5

Chương 448: Chuyện xấu dạm ngõ 5

Từ Toa: “Nếu đã kết đối tượng thì phải vui vẻ, nếu như chia tay thì cứ gọn gàng dứt khoát. Cuộc đời chúng ta ngắn ngủi như vậy, ai biết ngày mai bất ngờ nào sẽ đến trước! Cho nên tôi cũng không làm khó mình.”

Hoàng Diệu Thường không nhịn được, nói: “Cô cũng quá kinh thế hãi tục rồi.”

Từ Toa: “Không có! Ngược lại tôi cảm thấy như vậy rất tốt.” Cô nói: “Còn nữa, tôi vẫn luôn rất tin tưởng nhân phẩm của Giang Phong.”

Hoàng Diệu Thường đột nhiên nói: “Từ Toa, cô ở khu tập thể gia đình bộ đội đã học cái gì vậy?”

Từ Toa: “Bộ đội cũng không gánh tội này được, tôi tự học thành tài đấy.”

Từ Lập không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.

Từ Toa: “Bây giờ cô cảm thấy tôi kinh thế hãi tục, nhưng cô về nhà nghĩ cẩn thận sẽ hiểu được ngay, tôi nói rất có đạo lý.”

Hoàng Diệu Thường có hơi đăm chiêu.

Mấy người đang nói chuyện, thì đột nhiên, Từ Toa nhìn thấy Bạch Liên Hoa cũng đang lén lút đi về phía nhà họ Hồ.

Từ Toa: “Bạch Liên Hoa đang làm gì thế? Sao lại trông như ăn trộm thế kia?”

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, lòng hóng hớt lại lập tức nổi lên, ba người nhanh chóng rón rén bám theo. Hành động của bọn họ còn giống một tên trộm hơn cả Bạch Liên Hoa.

Lúc này, Hoàng Diệu Thường và Từ Lập cũng xem như đã tin lời Từ Toa nói, bọn họ đường hoàng, người khác sẽ không cảm thấy có gì, nếu thật sự trốn tránh sẽ nổi bật giống như Bạch Liên Hoa. Vừa nhìn đã biết cô ta không có lòng tốt.

Đương nhiên, thoạt nhìn bọn họ lại càng không giống người tốt hơn, nhưng không ngăn nổi việc bọn họ cảm thấy Bạch Liên Hoa không phải người tốt.

Bạch Liên Hoa tới cách cửa sau nhà họ Hồ không xa, trốn ở một góc một cách rất im hơi lặng tiếng.

Từ Toa buồn bực: “Sao đột nhiên cô ta lại dừng lại?”

Hoàng Diệu Thường và Từ Lập đều lắc đầu.

Từ Toa: “Chúng ta đều trốn bên này đi, xem cô ta muốn làm gì!”

Hai người gật đầu với lòng đầy tò mò.

Có điều, ông trời vẫn luôn đối xử rất tốt với cô con gái ruột Từ Toa của mình, chưa đến một lúc, đã nhìn thấy cửa sau mở ra, người con rể của nhà họ Hồ đó ra khỏi cửa, đứng ở cửa sau hút thuốc.

Từ Toa còn chưa phản ứng lại, đã thấy Bạch Liên Hoa đột nhiên nhảy ra, ai da một tiếng, đâm vào người này. Cô ta ngẩng đầu, cắn môi, nhẹ giọng hỏi: “Xin lỗi, tôi không làm đau anh chứ? Không sao chứ?”

Cô ta duỗi tay vỗ nhẹ lên người người đàn ông: “Có làm bẩn đồ của anh không?”

Từ Toa: “!”

Hoàng Diệu Thường: “Má nó!” Cô ta nhanh chóng che miệng mình lại, mặt dại ra.

Từ Toa lại càng ngây người hơn.

Mẹ ôi, cô đang xem “dụ dỗ” bản trực tiếp sao?

Trời ơi!

“Anh không sao chứ?”

Người đàn ông đó nắm cổ tay của Bạch Liên Hoa, đáp: “Không sao.”

Hai người đối diện với nhau, vậy mà còn yên lặng một giây.

Một bước này của Bạch Liên Hoa thật sự quá mức chói lọi, tuy rằng cô ta cho rằng mình làm rất hàm súc. Nhưng bây giờ là lúc nào, là năm bảy mươi đầy bảo thủ.

Từ Toa còn chưa từng thấy người trong thôn nói câu đùa nào màu mè một chút, về mặt bản chất, mọi người vẫn rất bảo thù. Cho nên Bạch Liên Hoa cảm thấy mình làm rất hàm súc, nhưng ba người Từ Toa lén nhìn, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn rõ.

Hoàng Diệu Thường: “Thế này cũng trực tiếp quá rồi? Cô ta, cô ta, cô ta, cô ta nghĩ cái gì vậy? Người đàn ông kia cũng thế, sao còn chưa buông tay ra! Còn nắm thế làm gì?”

Nói đến đây, cô ta che miệng mình lại.

Hình như bên đó cũng nghe được tiếng ở bên này, lập tức nhìn qua, Từ Toa kéo bọn họ nhanh chóng trốn đi, không tiếp tục xem nữa mà kéo bọn họ: “Đi mau.”

Ba người rất nhanh đã rời đi, bởi vì quen địa hình, nên chỉ vụt cái đã mất tăm.

Từ Lập hơi kích động: “Chúng ta không xem tiếp sao?”

Từ Toa: “Nếu chúng ta xem tiếp, bị phát hiện thì phải làm sao?”

Cô nhỏ giọng bảo: “Anh cho rằng đây là chuyện nhỏ sao, chúng ta nhìn cũng nhìn thấy cả rồi, cái khác không nói, nhưng các anh cũng nghe rồi đó, anh trai này là một người đến con mình còn có nhường đi, có thể thấy đây là một người tàn nhẫn. Đừng lại gần, khó tránh khỏi dính phân vào người.”

“Người tàn nhẫn?”

“Còn hơn người tàn nhẫn một chút ấy chứ.”

Từ Lập: “...”

Nhưng suy cho cùng anh ta cũng ở ngoài tiếp xúc với nhiều người nên cũng hiểu, đáp: “Em nói có lý, còn nữa nếu như loại chuyện này truyền ra ngoài gây náo loạn lớn, vậy cũng không dễ coi. Chúng ta thật sự không tiện lại gần tham gia vào, thật không ngờ, chị hai Trần lại là người như vậy.”

Từ Toa cười lạnh: “Trần Nhị cũng không phải thứ gì tốt.”

Bình Luận (0)
Comment