Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 454 - Chương 454. Người Nghèo Bất Chợt Giàu Có

Chương 454. Người nghèo bất chợt giàu có Chương 454. Người nghèo bất chợt giàu có

Chương 454: Người nghèo bất chợt giàu có

Cô chần chừ một chút, không lập tức hạ quyết tâm, ngược lại đi ra khỏi cửa, vừa ra khỏi cửa mới phát hiện ra sương mù bên ngoài đã tản đi, mang theo chút cảm giác mát mẻ và âm u giống như mọi ngày.

Bây giờ thời tiết bên ngoài đang mỗi ngày một ấm hơn. Nhưng ở đây vẫn không có sự thay đổi gì như cũ. Cũng may Từ Toa đã quen với nhiệt độ này rồi.

Cô ra khỏi cửa, lần này cô không vội lấy đồ ra ngoài mà đi dạo trên phố, nơi này vẫn khá sầm uất, bên đường có không ít ô cửa được trang trí khá tinh xảo. Từ Toa nghĩ thầm: “Thực ra những nguyên liệu trang trí này đều có thể mang ra ngoài.”

Lại tiếp tục đi về phía trước, là một cửa tiệm pizza, tiệm này bán pizza rất rẻ, giá thấp hơn mấy loại như Pizza Hut, cho nên vẫn rất được những sinh viên đảng như đám người Từ Toa yêu thích. Cô tiến vào, nhìn nơi này vẫn giống như trước đây, không có sự thay đổi.

Đúng vậy, tuy rằng nơi này là nhà hàng, nhưng lại chuỗi cửa hàng nhượng quyền, mọi người đều biết nơi này sẽ giao bán thành phẩm tới vào mỗi buổi, vì vậy cũng không có người nào tới bên này tìm đồ ăn.

So với việc không biết có thể tìm được chút đồ ăn nơi này hay không, hiển nhiên mọi người lại càng vui vẻ đi tới mấy nơi như siêu thị hơn.

Cho nên sau khi xảy ra chuyện, siêu thị và cửa hàng lương thực đều bị cướp đoạt dữ dội nhất, nhưng cùng với tin tức rút quân, lương thực lại là thứ bị mọi người vất bỏ nhanh nhất. Ra ngoài rồi, bọn họ cũng không cần lo lắng chuyện một miếng ăn nữa, tất nhiên phải cầm tiền chạy lấy người rồi.

Từ Toa đi ra sau bếp, vô tình nhấc thùng đựng nước hình chữ nhật đặt ở một bên lên: “Má nó!”

Tròng mắt của cô suýt chút nữa thì lồi ra. Cô vỗ một tiếng lên nắp thùng đựng nước giống như kẻ trộm, sau đó mới phản ứng lại nơi này không có người khác.

Cô lại mở thùng nước ra, nhìn chằm chằm vào thứ bên trong thùng nước, trái tim đập thình thịch. Ở tầng dưới cùng thùng nước là một lớp trang sức vàng bạc. Cô hoàn toàn không nghĩ ngợi xem ai đã để thứ này ở đây, bởi vì cho dù có chuyện gì đi chăng nữa thì bọn họ cũng không còn tồn tại nữa.

Hơn nữa, chuyện này cũng không đáng ngạc nhiên chút nào.

Một tháng hỗn loạn, tuy rằng vài ngày đầu còn ổn, nhưng hơn nửa tháng sau, quả thực có hơi loạn một chút. Có người nhân lúc hỗn loạn giở trò cũng không nằm ngoài dự đoán, có người là thiếu ăn muốn tìm cách, nhưng cũng có người có những thứ này không phải vì thiếu ăn, mà chỉ đơn thuần là muốn nhân lúc hỗn loạn mà phát tài.

Người như vậy cũng có. Chỉ không biết tại sao người này lại không mang đồ đi. Nhưng chắc hẳn người đó rất vội, bằng không cũng sẽ không ném hết đồ đang giấu ở lại nơi này.

Từ Toa vớt hết trang sức ra, xếp chung lại một chỗ, thống nhất nhét vào một cái túi, chuẩn bị để tí nữa mang đến căn cứ của mình. Trước đây muốn đi tới đó cũng khá xa, nhưng bây giờ cô có thể lái xe, việc đó không chậm trễ thời giờ, vừa đi vừa về phỏng chừng cũng không đến một tiếng.

Từ Toa tìm cái túi đựng trang sức xong, đang định đi, đột nhiên cảm thấy trực giác lóe lên, cô nghiêng đầu nhìn về phía ngoài quầy, nơi này thông từ trong ra ngoài, Từ Toa không hề do dự mà đi thẳng tới khu thức ăn bên ngoài, một bên tường đặt một bể cá cảnh rất lớn, bây giờ cá đã chết, toàn bộ nổi hết lên trên bể nước lớn.

Nhưng Từ Toa nhìn chằm chằm xuống dưới, thuận tay thò vào trong bể nước mò một chút, nắm được một vốc cát ở đáy bể.

“Má nó.”

Cô tìm được một viên kim cương ở trong đống cát, sau đó mau chóng tìm kiếm cẩn thận, tìm đi tìm lại, kim cương cả thảy lớn nhỏ, vậy mà lại gần một trăm viên.

Từ Toa trừng to mắt: “Mẹ ôi.”

Cô không dám nghĩ thứ này đáng giá bao nhiêu mà mau chóng tìm đồ gói lại, cho dù có bao nhiêu người nói thứ này là thuế chỉ số thông minh, nhưng nó đáng giá thật sự. Từ Toa không ở lại lâu, mà nhanh chóng gói kỹ những thứ này, đi ra ngoài tìm một chiếc xe còn xăng rồi lái đến căn cứ, thẳng đến khi khóa kỹ đồ, cô mới vỗ ngực yên tâm.

“Người nghèo bất chợt giàu có, đại khái chính là như mình vậy.”

Tuy rằng khoảng thời gian này cô luôn có thể tìm được đủ thứ khác nhau, những thứ đó, trước khi xuyên không cô không thể hưởng thụ, nhưng cho dù là quần áo, đồ dùng sinh hoạt hay lương thực, dù có thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi bản thân chúng là vật có giá trị.

Tuy rằng Từ Toa không nói nên lời, nhưng cũng biết nếu không nhận ra tên hãng, thì đây cũng chỉ là đồ bình thường.

Bình Luận (0)
Comment