Chương 455: Cuồng tự luyến
Nhưng mà, loại kim cương vàng bạc này thì lại khác. Thật sự là nhìn lần nào thấy khiếp sợ lần đấy.
Mấy thứ như vậy có thể mang ra ngoài đổi lấy tiền.
Từ Toa lại lái con Santana nhỏ tồi tàn rời đi.
“Cưỡi trên động cơ nhỏ mà ta yêu thương, mãi mãi không kẹt xe…”
Cô vốn cảm thấy mình cần khoảng một tiếng, nhưng lại quên mất đường bây giờ xe ít người ít, hoàn toàn không có chuyện tắc đường. Một chuyến đi rồi về này mới chỉ mất nửa tiếng, mà vì có xe, nên Từ Toa lặng lẽ lái tiếp về phía trước, đại khái lại lái thêm nửa tiếng nữa, cô dừng lại ở trước Metro AG, cô két một cái dừng xe lại, vui vẻ đeo ba lô, chạy bước nhỏ vào trong.
Metro AG và siêu thị Sam ở thành phố Giang Hải bọn họ mở trong cùng một khu, ở gần nhau nên Từ Toa dự định sẽ xem từng chỗ một, tuy rằng không biết nơi này có trống trơn hay không, nhưng cô vẫn không dự định buông tha.
Dù sao, cứ đi xem một chút trước, chung quy trong lòng cũng sẽ biết ngay.
Một đêm này, Từ Toa lái chiếc xe nhỏ cũ kỹ vòng đi vòng lại, đến mười hai giờ mười phút, khi tiếng chuông ở tháp đồng hồ vang lên, cuối cùng cô cũng ngủ mê mệt.
Bọn họ ở bên này rất kỳ lạ, mùa xuân không nhiều mưa, còn mùa thu mới mưa nhiều. Mười ngày nửa tháng cũng không đổ lấy một trận mưa. Từ Toa và Giang Phong cũng không thuận lợi gặp nhau ở thành phố Giang Hải. Nhưng tuy không gặp nhau, ngược lại hai người có thể gặp mặt mỗi ngày.
Rất nhanh, bọn họ cũng chào đón hôn lễ của Hồ Hạnh Hoa.
Đối tượng của Hồ Hạnh Hoa đạp một chiếc xe đạp, ở đầu xe cột một bông hoa đỏ thẫm, thoạt nhìn vô cùng có thể diện, đàng trai trông rất đẹp, mà đàng gái cũng không kém cạnh bao nhiêu. Vậy mà Hồ Hạnh Hoa lại mặt một bộ váy liền màu đỏ.
Tuy rằng thời tiết vẫn rất lạnh, hoàn toàn không đến mức độ mặc váy, nhưng cô ta vẫn mặc một chiếc váy liền cộc tay. Không chỉ như vậy, mái tóc cũng uốn thành kiểu dáng thời thượng, đi một đôi giày da nhỏ, thoạt nhìn còn có thể diện hơn công nhân ở thành phố.
Một bộ đồ này thật sự chói mù mắt các cô gái ở trong thôn, đôi mắt của người nào cũng ghen tỵ đến sắp nhỏ máu, mà một vài chàng trai chưa kết hôn cũng dựng thẳng đôi mắt, không dám tin Hồ Hạnh Hoa lại ưa nhìn như vậy.
Hồ Hạnh Hoa trang điểm nhẹ, không thể không nói, cô ta trang điểm vào cũng không tệ, vốn dĩ có ba phần nhan sắc nhưng bây giờ đã thành sáu phần.
Người trong thôn bọn họ khi nào từng thấy người trang điểm, cho dù là kết hôn, cùng lắm cũng chỉ tô son môi, rất nhiều người còn không có chút thay đổi gì, xách một cái túi nhỏ rời đi. Nhưng Hồ Hạnh Hoa lại cứ cố tình làm ra cảnh tượng mà mọi người chưa từng thấy qua.
Lần này, còn không phải cả thôn đều chấn động sao.
Hồ Hạnh Hoa hưởng thụ ánh nhìn chăm chú đầy ngưỡng mộ và ghen tỵ của mọi người, gương mặt mang theo nụ cười mỉm, cảm thấy cuối cùng mình cũng có chút bộ dáng của nữ trùng sinh, cô ta nên nhận được ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ của mọi người như vậy, cô ta nên là nữ chính sống lại.
Quả nhiên cái tên Hồ Hạnh Hoa này khắc cô ta, cô ta đổi tên thành Hồ Tử Lăng, tất cả đều khác hẳn.
Kiếp trước cũng thế, cô ta vẫn luôn kiếm kế sinh nhai trong vũng bùn, thậm chí còn dính không ít bệnh, vẫn là đến cuối cùng, cô ta cùng những người bạn già cùng nhau đi ra ngoài bái Phật, tìm người đoán số, mới nói cái tên của cô ta không tốt, cô ta còn đang trên đường đi đổi tên thành Hồ Tử Lăng, mới vì tai nạn xe mà trở về độ tuổi thiếu nữ.
Sống lại thật quá vui sướng, nhưng sau này vì quá rối loạn, cho nên cô ta đã quên mất chuyện mình phải đổi tên.
Bây giờ đã đổi tên rồi, cô ta cảm thấy không thể tốt hơn được.
Hồ Hạnh Hoa mang theo nụ cười mỉm, ngồi lên yên sau xe đạp.
Tuy rằng cô ta cảm thấy mình nên có chiếc xe tốt hơn, Rolls-Royce hay Maybach cũng không quá, nhưng bây giờ ở thời đại này, một chiếc xe đạp như vậy cũng không có sự khác biệt gì. Cô ta đắc ý liếc mắt nhìn đám người, trông thấy biểu cảm đố kỵ đến run rẩy của Bạch Liên Hoa, lại càng cười với cô ta một cách đắc ý hơn.
Đợi khi nhìn thấy Từ Toa, nụ cười của cô ta thu lại vài phần, cô ta nhanh chóng dời mắt đi, không nhìn cô thêm nữa. Đầu Từ Toa có bệnh, nếu nhìn cô ta thêm một cái, người này sẽ cho rằng mình thích cô ta.
Mẹ nó, mình có đàn ông không thích, thích cô ta làm gì?
Cuồng tự luyến. Đồ thần kinh.
Hồ Hạnh Hoa nhanh chóng rời tầm nhìn đi, Từ Toa oán trách với Giang Phong ở bên cạnh, càng thêm khẳng định: “Anh xem, suy đoán lần trước của em không sai chứ?”
Nếu Hồ Hạnh Hoa không thích cô, cần gì phải giấu đầu lòi đuôi như vậy?
Khóe môi của Giang Phong co rút, không ngờ Từ Toa còn nghĩ ra được chuyện này. Anh thực sự không nhịn được, giơ tay xoa đầu cô.
Từ Toa: “Anh làm gì thế?”
Giang Phong: “Không nhìn ra sao? Gây sự đó.”
Từ Toa hừ một tiếng nặng nề.