Chương 467: Tảo mộ 3
Giang Phong gật đầu: “Có mấy loại nhân bánh, chẳng qua cháu để chung một chỗ, đại khái có thể nhìn ra được, mọi người thích ăn gì thì chọn.”
Vừa nói xong đã thấy bà Từ và Từ Sơn dùng ánh mắt không dám tin nhìn Giang Phong, vẻ mặt nghiêm túc: “Thứ đồ tốt này có gì mà phải chọn chứ? Loại nào cũng thích ăn.”
Còn không phải ư? Thứ đồ tốt như thế, bọn họ chưa được ăn nhiều, đúng lúc này lại nghe Từ Sơn hét lên: “Ôi, đây là nhân ớt.”
Giang Phong mỉm cười: “Không khó ăn chứ?”
Từ Sơn: “Đương nhiên là không rồi, ăn rất ngon.”
Bà Từ trợn mắt: “Trong này bỏ nhiều thịt như vậy, sao có thể không ngon? Cho dù bỏ thịt gì cũng đều ăn ngon.”
Từ Sơn: “Mẹ nói rất đúng.”
Từ Sơn bỏ vào miệng một miếng sủi cảo, không nhịn được vươn tay cầm một cái móng heo, á một tiếng: “Đây là vị cay.”
Giang Phong: “Cũng có loại không cay, cậu chọn đi.”
“Cái này ngon, gia vị phù hợp.”
Từ Toa ăn hai miếng sủi cảo cũng cầm một chiếc móng heo để gặp, cả nhà ăn uống khí thế ngất trời, bà Từ nhìn bọn họ gặp xong móng heo, đau lòng nói: “Nếu như bây giờ ở nhà thì tốt biết mấy, đống xương kia còn có thể nấu canh.”
Nhưng ở đây ăn xong rồi chỉ có thể ném đi.
Đáng tiếc, quả thật đáng tiếc.
Từ Toa: “Chờ lúc nào về lại để Giang Phong làm.”
Giang Phong: “Được, để cháu làm…”
Bà Từ cắt ngang: “Không cần, cần gì phải lãng phí số tiền đó.”
Bà Từ nhìn Từ Sơn, không biết nên nói gì: “Sao con giống như heo thế? Con ăn nhiều như vậy, buổi tối không khó chịu à?”
“Sao lại khó chịu được? Mẹ, thứ này quá ngon.” Tất cả mọi người đều đã ăn xong, Từ Sơn còn chưa ăn xong, thật ra tuổi tác của Từ Sơn cũng không quá lớn, anh ta chỉ lớn hơn Từ Toa 4 – 5 tuổi, hiện tại cũng chỉ 24 – 25, chính là tuổi có sức ăn.
“Con cảm giác mình có thể ăn sạch.”
Sắc mặt bà Từ đen lại.
Giang Phong vội nói: “Ăn hết cũng tốt, nếu không qua một đêm, có lẽ hương vị sẽ thay đổi.”
Bây giờ thời tiết không tính là quá nóng, để một đêm cũng chẳng sao, nhưng bà Từ cũng không nói gì, Giang Phong có ý hòa giải, bà Từ đâu thể không hiểu.
“Thùng thùng!” Tiếng đập cửa vang lên, sau đó cửa bị kéo ra, đây là nhân viên tàu đến kiểm tra vé.
Cô ta vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thịt rất nồng, lại nhìn trên bàn, Từ Sơn còn đang gặm móng heo, mắt nhân viên tàu trợn to, gia đình như thế nào mới ăn được như thế này.
“Soát vé.”
Ùng ục, đây là bụng không chịu được mùi thơm này, không nhịn được mà kêu lên.
Từ Toa đưa vé của bọn họ ra, nhân viên tàu kiểm tra vé xong, không nhịn được nói: “Mấy người ăn cũng không ít nhỉ.”
Mặc dù bà Từ ít đi ra ngoài, nhưng dù sao cũng là người lớn tuổi, hiểu được phải khiêm tốn, bà cụ ngượng ngùng cười nói: “Chúng tôi chưa từng đi xa nhà, không biết trên tàu có cơm không, cho nên mang theo chút đồ ăn, ai ngờ sau khi lên xe cảm thấy chỉ sợ không để dành lâu được, vừa hay nghe nói trên tàu cũng bán cơm, cho nên dứt khoát ăn hết, dù sao cũng tốt hơn để nó hỏng.”
Nhân viên tàu gật đầu: “Cũng đúng, nếu như hỏng thì thật đáng tiếc.”
Cô ta nhìn móng heo bóng nhẫy kia, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: “Chuyện đó… Tôi thấy mấy người còn rất nhiều, chỉ sợ không ăn hết, tôi có thể đổi hai cái với mọi người không?”
Vừa nói xong lại nghĩ đến, chính mình cũng không có gì để đổi với người ta.
Về phần lấy tiền mua, cô ta không nghĩ đến, không an toàn.
Tuy cô ta rất thèm, nhưng cũng không vì miếng ăn mà mất đi công việc.
“Hình như tôi…”
Từ Toa: “Chị à, có phải trên tàu bên chị cũng bán rượu? Chúng tôi đến thăm cha tôi, tôi đổi rượu với chị?”
Ý tứ Từ Toa rất rõ ràng, dùng tiền đổi, mọi người chúng ta đều không yên lòng, nhưng tự cô đi mua rượu, cô mua rượu lại đến đổi với tôi.
Nhân viên tàu nghĩ xong, vui vẻ nói: “Được, chẳng qua…”
Cô ta do dự một chút mới nói: “Bây giờ một chai mao đài đã 10 tệ rồi…”
Hai móng heo kia thì không đáng giá như thế.
Từ Toa: “Vậy tôi còn có găng tay, cùng đổi cho cô? Là đồ mới. Tôi mang theo mấy đôi găng tay, đều là mới, tôi tự mình mang đi cho người ta làm quà gặp mặt, nếu như cô đồng ý đổi thì chuyện này quyết định như thế.”
Lời này không phải giả, mặc dù Từ Toa không có sở trường giao tiếp, nhưng có mấy người thường thư từ qua lại, Từ Toa đều chuẩn bị.
Cô mang theo trong người, chính là sợ thứ này đột nhiên xuất hiện khiến bà ngoại và cậu cảm thấy đột ngột, không nghĩ đến bây giờ lại có đất dụng võ.
Từ Toa lấy găng tay lông thỏ ra, trong nháy mắt đã bắt được trái tim của nhân viên phục vụ, cô ta cảm thấy găng tay lông thỏ màu hồng kia lập tức hóa thành mũi tên, bắn trúng tim cô ta.