Chương 468: Tảo mộ 4
Cô ta cũng không dám sờ vào: “Thứ này đẹp mặt như thế!” Ở niên đại thiếu hụt màu sắc, găng tay xù màu hồng đáng yêu, không người phụ nữ nào không thích,
Từ Toa: “Cô thử qua đi.”
Nhân viên tàu: “Cô chờ tôi một lát.”
Cô ta nhanh chóng rời đi, chỉ một lát sau đã rửa tay sạch sẽ đi đến: “Tôi thật sự có thể thử được ư!”
Từ Toa gật đầu.
Toàn bộ quá trình đều là Từ Toa đàm phán với người ta, những người khác cũng không chen vào.
Sau khi nhân viên tàu đeo lên thì vẻ mặt sung sướng: “Đẹp quá.”
Mặc dù móng heo ăn ngon, nhưng găng tay này đánh sâu vào lòng cô ta.
Không nghĩ đến Từ Toa lại nói: “Ba đôi găng tay, bốn móng heo, đổi lấy một bình mao đài của cô, như thế đủ chư?”
Hai mắt nhân viên tàu trừng to: “Ba đôi?”
Từ Toa gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ít sao?”
Tự cô tính toán qua, cảm thấy có hơi ít.
Dựa theo giá trị hiện tại để tính, Từ Toa đã gặp qua găng tay bằng da thỏ, chẳng qua không giống như kiểu của cô, tương đối là duy nhất, ở hợp tác xã bán khoảng một đồng, bốn móng heo cũng chỉ tầm khoảng một đồng mà thôi.
Nói cách khác, thứ đồ mà cô lấy ra khoảng chừng bốn đồng, đương nhiên, đồ trong hợp tác xã không đẹp bằng của cô, kém xa vạn dặm, nhưng ở giữa chênh lệch 6 đồng, hình như vẫn là bọn họ chiếm lời.
Từ Toa: “Hình như…”
“Không ít, thật sự không ít.” Nhân viên phục vụ vội nói: “Cô còn có màu gì cho tôi xem thử một chút?”
Cô ta cảm thấy chính mình đã chiếm được món hời lớn, loại màu sắc này, người khác cũng không mua được, chỉ sợ phải ở thành phố lớn mới có.
Từ Toa lôi mấy chiếc còn lại ra: “Tôi mang tất cả năm đôi, đều cho cô hết.”
“Thật đẹp!” Nhân viên phục vụ không nhịn được mà đưa tay sờ, ngoại trừ đôi màu hồng trên tay cô ta, còn có một đôi màu đỏ, màu tím, một đôi màu xanh lam, một đôi màu vàng.
Đều là màu rất hi hữu.
Chẳng qua cô ta vẫn cảm thấy đôi màu hồng trên tay mình là đẹp nhất, mềm mại đến tận đáy lòng.
“Thật sự đổi cho tôi hết à?”
Từ Toa gật đầu.
Nhân viên tàu cũng hiểu được, một đôi găng tay khoảng chừng một đồng, thế nhưng màu sắc hi hữu này, bán hai, ba đồng tuyệt đối không quá đáng, càng đừng nói người ta còn cho cô ta thêm bốn móng heo, mặc dù móng heo này nhỏ, nhưng đó cũng là bốn cái.
“Được, để tôi đi lấy.”
Cô ta một lần nữa nhanh chóng ra ngoài.
Cô ta cầm một chai mao đài, đồng thời còn cầm một chai rượu Thiệu Hưng: “Tôi cũng không chiếm lời của cô, tuy giá rượu Thiệu Hưng không bằng rượu Mao Đài, nhưng mùi vị cũng không tệ, bán rất chạy, hai thứ này đều đưa cho cô.”
Từ Toa nháy mắt với Giang Phong, Giang Phong nhanh chóng gói hết bốn móng heo, còn bỏ thêm hai cái chân gà, đưa cả găng tay cho nhân viên tàu.
Nhân viên trên tàu: “Sao tôi dám nhận chứ.”
Từ Toa: “Chúng tôi cũng không dựa vào cái này để kiếm tiền, hai bên qua lại, cô nói đúng không?”
Nhân viên tàu: “Đúng, đúng, đúng.”
Hai bên đều vui vẻ.
Nhân viên tàu không nghĩ đến, chính mình không cần dùng đến phiếu, vậy mà có thể có được thu hoạch lớn như thế, cô ta vội vàng mang đồ khóa vào trong ngăn tủ, chờ cô ta soát vé xong, dứt khoát nhào thẳng vào tủ đồ của mình.
“Khúc Hồng, cô mang gì thế? Sao tôi cảm thấy trong ngăn tủ của cô có một mùi thơm.”
Khúc Hồng nhìn qua là Trương Miểu làm việc cùng mình, cô ta đắc ý nói: “Đương nhiên là đồ ăn ngon, cô qua đây, có chỗ tốt, nhanh đóng cửa lại.”
Nhân viên tàu cũng không phải chỉ có mỗi hai người bọn họ, cô ta lấy ra móng heo và chân gà: “Mỗi người một nửa.”
Trương Miểu: “!!!”
Cô ta lắp bắp: “Trời ạ, cô phát tài rồi!”
Mặc dù điều kiện của nhân viên tàu như bọn họ cũng không tệ, thế nhưng đột nhiên nhìn thấy thứ mà Khúc Hồng lấy ra, vẫn ngạc nhiên.
Khúc Hồng: “Tôi đổi.”
Trương Miểu: “Chẳng trách vừa rồi cô đi mua Mao Đài…”
Khúc Hồng không mang theo nhiều tiền, còn đổi với cô ta đấy.
Chẳng qua cô ta vô cùng tinh mắt: “Á… Á á. Thứ này…”
Cô ta nhào về phía găng tay: “Thứ này cũng quá tốt.”
Cô ta vội nói: “Tiền mà tôi cho cô vay kia không cần trả lại, cô cho tôi hai đôi găng tay, ôi ôi ôi, sao thứ này lại đẹp như thế.”
Khúc Hồng che miệng cô ta lại: “Cô nhỏ giọng thôi…”
Hai người thì thầm, trên mặt đều là ý cười.
Khúc Hồng kể chuyện vừa rồi, Trương Miểu hâm mộ nhìn cô: “Vận may của cô quá tốt rồi, tôi không biết đâu, cô phải cho tôi hai đôi đấy.”
“Màu hồng và màu đỏ không được, màu đỏ tôi định đưa cho mẹ mình.”
“Vậy màu vàng và màu xanh lam cho tôi, hai màu này tôi rất thích, nhất là màu xanh, mùa đông đi rất đẹp.” Cô ta không ngừng cảm thán: “Sao cô lại may thế cơ chứ.”
“Lần này tôi đúng là chiếm lời to.”
Cùng lúc đó, Từ Toa cũng rất vui vẻ: “Lần này cháu chiếm lời rồi.”
Nhìn từ mặt đồng giá, cô không lỗ, càng đừng nói đến một bình mao đài giá trị bao nhiêu.