Chương 469: Tảo mộ 5
Mấy đôi găng tay sao có thể so sánh được?
Chẳng qua giá trị của đồ vật cũng không phải tính như thế, nhưng Từ Toa vẫn cảm thấy chính mình được lời.
“Hổ Nữu Nhi à, cháu không thiệt đấy chứ? Bà thấy cô gái kia vô cùng vui vẻ.”
Từ Toa: “Không đâu, bà ngoại, vui vẻ là vì trong lòng thích thứ này, loại chuyện đó chính là như vậy, chỉ cần song phương cảm thấy phù hợp, đó chính là không thua thiệt, bà xem, ở hợp tác xã, một đôi cũng chỉ có giá một đồng mà thôi, cho nên chúng ta thiệt ư? Chúng ta đương nhiên không lỗ, về phần màu sắc hi hữu. Mấy đôi găng tay kia, chúng ta cũng không thể vì nó mà qua chợ đen bán đúng không? Hơn nữa bên chỗ chúng ta mua bán chút đồ ăn còn dễ, bà cầm một đôi găng tay qua chợ đen bán hai tệ, có người mua ư?”
Bà Từ: “Ừ, không đáng.”
Từ Toa: “Đúng thế, đồ vật không phải chỉ nhìn vào giá trị mà còn phải xem đổi cho ai.”
Bà Từ tính toán, quả nhiên là kiếm lời, bọn họ không cần tốn nhiều công sức.
Mặc dù nói bà ấy cũng không cảm thấy rượu kia đáng tiền, nhưng là bán 10 tệ một chai, thật đúng là muốn mạng.
Bà Từ: “Liệu ba cháu có thích không?”
Từ Toa: “Cháu cũng không biết, nhưng cho dù không thích thì tặng cho người khác cũng được, bà ngoại, đây là rượu cao cấp, chỉ bán trên xe lửa, bên chỗ chúng ta không có phiếu thì không mua được.”
Lúc nói câu này, cô nhìn Giang Phong cười như không cười.
Từ Toa vỗ đầu: “Đúng rồi, sao cháu lại ngốc thế nhỉ, cháu cần gì phải đổi, cháu đang đường hoàng đi xe lửa, cháu có thể mua.”
Cô lạch cạch nằm xuống giường: “Cháu ngốc quá.”
Vài người khác không nhịn được, nhất thời nở nụ cười.
Từ Toa: “…”
Từ Toa: “Ô ô.”
Cô giống như con chim sẻ không ngừng lẩm bẩm.
Giang Phong:: “Chắc hẳn bọn họ sẽ còn đẩy ra bán, em đừng nóng vội.
Từ Toa: “Được rồi.”
Từ Toa ngồi dậy: “Chúng ta đổi cũng không lỗ.”
Quả nhiên một lúc sau xe hàng đẩy đến chỗ Từ Toa: “Còn mấy chai Mao Đài, tôi muốn lấy hết.”
Lần này người đẩy xe đến là Trương Miểu, cô ta vẫn muốn nhìn xem cô gái đổi bao tay trông như thế nào, móng heo ăn quá ngon, kết quả nghe thấy cô gái này muốn mua hết. Chỗ Từ Toa là buồng xe riêng, bán đồ cũng là đi từ phía bên này, cho nên Từ Toa thuận lợi mua 12 chai Mao Đài.
Trương Miểu lắp bắp: “Cô, cô mua nhiều thế làm gì… Đầu cơ trục lợi sẽ bị bắt đó.”
Cô ta nghiêm túc nhắc nhở Từ Toa.
Từ Toa: “Nếu như cô không yên tâm thì tôi có thể viết địa chỉ lại cho các cô, thứ này không đáng để tôi đầu cơ trục lợi, đây là tôi mua cho ba mình, đã nhiều năm tôi không đến thăm ông ấy, cho nên muốn chuẩn bị cho ông ấy nhiều một chút, nếu không, ông ấy đâu nỡ mua rượu tốt uống.”
Đại khái bên Từ Toa có già có trẻ, không giống kiểu đầu cơ trục lợi.
Trương Miểu cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là không yên lòng nhắc nhở một câu, về phần lời dư thừa cũng không cần nói.
Chẳng qua vì chuyện này, đám người Từ Toa nổi tiếng trên tàu, đến mức người ta nhìn thấy bọn họ cũng muốn nhìn nhiều.
Mao Đài nhà giàu.
Đương nhiên mặc dù có rất nhiều người nhìn, nhưng đám người Từ Toa cũng không quá để ý, vừa đóng cửa, tất cả đều yên tĩnh, cộng thêm Khúc Hồng quan tâm bọn họ, cho nên đoạn đường này, bọn họ thuận lợi đến nơi.
Mấy ngày giày vò, Từ Toa cảm thấy cả người đóng một lớp bụi.
Hiện tại có thể lau được một tầng bụi rồi.
Bởi vì nhiều rượu cho nên lên xe như thế nào, xuống xe thế đó, đừng thấy bọn họ đã ăn không ít đồ, thế nhưng cũng có mua thêm, đây còn chưa phải trạm cuối, chẳng qua chỗ này dừng 20 phút, cho nên bọn họ cũng không quá vội vàng.
Bốn người lảo đảo xuống xe, vừa xuống xe đã thấy hai quân nhân đứng ở trạm dừng, trong đó có một người không phải Từ Hồng Vĩ thì là ai.
Từ Toa lập tức vẫy tay: “Ba!”
Ba cô đã nhiều năm không về, Từ Toa vẫn rất nhớ ông già này.
Từ xa, Từ Hồng Vĩ nhìn con gái mang theo mái tóc như ổ gà vẫy tay với mình, vui vẻ đi đón, ông nói: “Mọi người đến rồi, có mệt không?”
Nhanh chóng nhìn sang bà Từ: “Mẹ à, đoạn đường này mẹ vất vả rồi, nào, đưa đồ cho con.”
Bà Từ: “Cũng không có gì, chỉ là mấy thứ mang đến cho con, đoạn đường này mọi người đúng là chịu tội.”
Từ Hồng Vĩ cười, chàng thanh niên đi cùng ông tiến lên nhận đồ trong tay Từ Toa, Từ Hồng Vĩ: “Xe của bọn con đỗ ở bên kia, bây giờ con đưa mọi người đến nhà khách nghỉ ngơi.”
“Từ Toa.”
Từ Toa quay đầu nhìn thấy Khúc Hồng ở trên cửa sổ xe vẫy tay với cô: “Hẹn gặp lại.”
Sau đó là Trương Miểu.
Từ Toa: “Hẹn gặp lại.”
Trương Miểu nhìn thấy đám người Từ Toa lên xe jeep, lúc này mới nói với Khúc Hồng: “Ba Từ Toa có cấp bậc rất cao, được phân cả nhân viên bảo vệ rồi.”