Chương 470: Tảo mộ 6
Khúc Hồng: “Vừa nhìn là biết điều kiện của bọn họ rất tốt rồi, cô nhìn xem, quần áo trên người bọn họ có miếng vá nào sao?”
Trương Miểu: “Cũng đúng, ôi đúng rồi, tôi định mặc như Từ Toa, rất đẹp.”
Từ Toa mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo lông màu tím, nổi bật tỏa sáng.
Khúc Hồng: “Cô ấy mặc đẹp là vì cô ấy xinh xắn và trắng.”
Trương Miểu: “Á, cô có ý gì, đáng ghét!”
Hai người cười đùa.
Mà lúc này trên xe, Từ Hồng Vĩ cười nói: “Từ Toa, tính cách con trở nên sáng sủa hơn nhiều, ngồi trên xe cũng có thể kết bạn.”
Từ Toa nheo mắt: “Ba có ý gì? Thì ra con không rộng lượng?”
Từ Hồng Vĩ bị nghẹn họng.
Ông suy nghĩ một lát, uyển chuyển nói: “Không sáng sủa như bây giờ.”
Từ Toa: “Con vẫn luôn có tính cách sáng sủa, con không rộng lượng đều là với người đáng ghét.”
Bạn xem, Từ Toa nói chuyện với người bên ngoài rất tốt, nhưng chỉ cần nói chuyện với ba cô thì biến thành kiểu gợi đòn, rất không làm người ta thích, may mà làm cha sẽ không ghét bỏ con gái.
Chẳng qua Từ Hồng Vĩ và người ngoài, cùng với Từ Toa chính là hai vẻ mặt.
Đối với người ngoài, ông được xưng là tiếu diện hổ, làm việc không chút nương tay.
Nhưng đối với con gái là 120% bao dung.
“Được rồi, con chính là ghét ác như thù, đúng rồi, sao mọi người còn mang rượu thế?”
Từ Toa: “Rượu này còn mua ở trên xe lửa cho ba.”
Lập tức dữ dằn nói: “Đây là con mua riêng cho ba, không cho phép chia cho người khác.”
Đây là tấm lòng của cô.
Từ Hồng Vĩ bật cười: “Ba biết, nếu ai dám lấy, ba nhất định khiến cho kẻ đó đẹp mặt.”
Từ Toa: “Như thế mới đúng, con chính là thù dai, con còn nhớ rõ lúc còn đi đã tức giận như thế nào, không cho phép chia sẻ đồ của con cho bọn họ, à đúng rồi, cũng đừng bảo con xã giao với bọn họ.”
Đây đều là chuyện của mấy năm trước, Từ Toa còn có thể lôi ra nói, thật đúng là minh chứng cho hai chữ: Mang thù.
Từ Hồng Vĩ vô cùng buồn cười, chẳng qua ông cũng biết con gái mình là ai, nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm nhũn: “Được, Toa Toa không vui, ba sẽ kiên quyết không cho bọn họ đụng vào rượu ngon, chúng ta cũng không đi gặp bọn họ.”
Từ Toa hài lòng gật đầu: “Như thế mới đúng.”
Xe cũng không lái đến quân khu, trái lại đi đến chỗ nhà khách, Từ Hồng Vĩ nói: “Con sắp xếp cho mọi người ở đây.”
Giống như sợ mẹ vợ suy nghĩ nhiều, ông còn giải thích: “Tú Nhi được an táng trong nghĩa trang khu vực thành thị, cách đại đội chúng con hai tiếng đi xe, vừa đi vừa về quá giày vò, chờ ngày mai tế bái Tú Nhi xong, chúng ta lại qua bên quân khu.”
Bà Từ: “Ở chỗ nào cũng như nhau, chẳng qua mẹ muốn qua quân khu nhìn xem, kẻ nào ức hiếp cháu mẹ.”
Đúng vậy, bà Từ cũng là người mang thù.
Từ Hồng Vĩ cười: “Được.”
Ông tuyệt đối không khó xử, dù sao tình hình lúc đó thật sự khiến người ta tức giận,
Có lẽ ở trong mắt người đàn ông khác, chuyện này không tính là gì, vợ qua đời, chẳng phải sớm muộn gì cũng cưới à? Thế nhưng chuyện này cũng phân cấp, trong lòng Từ Hồng Vĩ chưa chắc đã không căm hận, tình cảm của ông và Từ Tú vốn khác.
Hơn nữa trong giới thiệu này còn có tính toán trong việc thăng chức.
Từ Hồng Vĩ: “Đến rồi.”
Từ Hồng Vĩ đã sớm thuê phòng, bà Từ và Từ Toa một phòng, Từ Sơn và Giang Phong một phòng: “Buổi sáng con đã bảo bọn họ mở cửa sổ trước cho thoáng.”
Từ Hồng Vĩ chọn hai căn phòng tốt nhất.
“Bên này bên trái là nhà tắm, bên phải là nhà vệ sinh, buổi tối sẽ tắt đèn trên hành lang, nếu như đi tiểu đêm, tốt nhất là hai người đi chung.”
Từ Toa gật đầu: “Con hiểu rồi.”
May mà cô không có thói quen thức đêm, nếu không thật đúng là.
Nhân viên cần vụ Tiểu Vương: “Tôi đi lấy một phích nước nóng cho mọi người.”
Mắt thấy Tiểu Vương đã đi, Từ Hồng Vĩ kể: “Chị dâu trước đó giới thiệu đối tượng cho con, hiện tại chồng của chị ta thấp hơn con một cấp, người cùng con cạnh tranh là em trai của chị ta, bây giờ thấp hơn con ba cấp, mấy năm nay chưa từng lên chức.”
Bà Từ trợn mắt: “Sao thế? Bọn họ sống không bằng con, cho nên mẹ không nên đi tìm bọn họ tính sổ à?”
Từ Hồng Vĩ: “Đương nhiên không phải, con chỉ muốn nói, cho dù mẹ nổi giận, bọn họ cũng chỉ có thể nhịn, sẽ không đắc tội con.”
Bà Từ: “…”
Thằng nhóc này thật xấu xa.
Bà không chút nghi ngờ, mấy năm nay hai người kia không lên được chức là có một tay của Từ Hồng Vĩ.
Bà Từ có thể nghĩ đến, Từ Sơn đương nhiên cũng nghĩ ra được, anh ta yên lặng rúm lại một góc, không dám trêu chọc ông anh vợ này, không biết vì sao, anh ta có chút sợ Từ Hồng Vĩ, lần trước ở một tháng, rõ ràng đã quen thuộc hơn, nhưng hai năm không gặp lại sợ.