Chương 471: Tảo mộ 7
Hơn nữa, hình như càng lúc Từ Hồng Vĩ lại càng uy nghiêm.
Mặc dù nhìn qua càng thêm bình dị gần gũi, nhưng Từ Sơn cảm thấy đây giống như lão hổ giả dạng thỏ trắng.
Con hồ ly như anh ta cũng không thể mắc lừa.
Từ Sơn im lặng, ngược lại Từ Toa và Giang Phong giống như không có chuyện gì, Từ Sơn cảm thấy, rõ ràng Giang Phong là một người khôn khéo vì sao mỗi lần ở cùng Từ Hồng Vĩ lại không hề có bản năng cầu sinh vậy.
Không hiểu.
Quả thật không hiểu.
Từ Sơn đang thất thần thì nghe Giang Phong nói: “Chú Từ, chúng ta đi ăn gì nhé?”
Từ Sơn: “…” Chỉ biết ăn thôi, đầu óc cậu bị úng hả.
Từ Hồng Vĩ nhìn qua Giang Phong, hừ một tiếng: “Một lát nữa chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh.”
Giang Phong: “Chúng cháu mang lạp xưởng đến, tiệm cơm quốc doanh có thể rán không? Cháu mang một câu qua đó cắt được một đĩa.”
Từ Hồng Vĩ: “…”
Ông ấy nói: “Được.”
Đã nhắc đến ăn cơm, bọn họ cũng không chậm trễ, nhanh chóng chỉnh trang lại mọi thứ cùng nhau đi ra ngoài, trước khi ra cửa, Từ Toa còn nói.
“Anh mang rượu Mao Đài và đồ tôi mang cho ba lên trên xe đi.”
Nhân viên cần vụ Tiểu Vương yên tĩnh, lẳng lặng làm việc, chẳng qua trong lòng không ngừng cảm thán.
Cô con gái của đoàn trưởng nhà bọn họ thật đúng là dám tiêu tiền, cái này mua bao nhiêu chứ.
Chẳng qua trong lòng nghĩ gì, trên mặt vẫn bình ổn làm việc.
Một đoàn người đi xuống lầu, Từ Toa đánh giá ba mình: “Con cảm thấy hình như ba gầy hơn trước, có phải thức ăn bên đó không tốt.”
Từ Hồng Vĩ bật cười, thức ăn nhà ai vượt qua nhà bọn họ chứ.
Mặc dù biết khi đó là vì ông bị thương, cần bồi bổ cho ông, thế nhưng Từ Hồng Vĩ vẫn tương đối hoài niệm khi đó, ăn cũng quá tốt.
Ông đáp: “Thời gian này ba khá bận, cho dù ăn ngon cũng tiêu hao.”
Từ Toa: “Ba đừng nói dối, bên ba ăn ngon có thể ăn ngon bao nhiêu chứ?”
Cô nghĩ linh tinh: “Cho nên mỗi lần con gửi đồ cho ba, ba ăn một mình, đừng chia cho người ta, ăn vào trong bụng mới là của mình, ba phải quan tâm mình hơn, nếu không ba gầy trơ xương, con không nhận ra ba mất.”
Từ Hồng Vĩ: “Được.”
Bọn họ đến tiệm cơm quốc doanh khá sớm, chẳng qua cửa mở. Từ Hồng Vĩ chọn một vài món đặc sắc, hiện tại cho dù ở đâu, món tủ của tiệm cơm quốc doanh đều là thịt kho tàu, bạn gọi món khác, tất cả mọi người đều cảm thấy không bằng thịt kho tàu.
Ai bảo thịt kho tàu mới chính là chân ái.
Nhân viên cần vụ Tiểu Vương đi đến nhờ bọn họ cho mượn bếp, nếu là người bình thường, chắc chắn bọn họ sẽ không giúp, nhưng lúc này tất cả mọi người đều rất tôn trọng người làm lính, đương nhiên sẽ không từ chối, Giang Phong tự mình cầm dao, nhanh chóng cắt thành từng lát.
Vốn dĩ nhân viên phục vụ hiếu kỳ nhìn qua, vừa nhìn đã ngây dại.
“Mọi người nếm thử đi.”
Mọi người cũng không khách sáo, lập tức động đũa.
“Ừm, ăn ngon.”
Nhân viên phục vụ yên lặng chảy nước miếng, bây giờ thịt ít như thế, còn không đủ ăn, ai nỡ làm lạp xưởng?
Cho dù là thời đại nào, thứ hiếm có đều làm cho người ta thèm ăn.
Cô ta quay đầu nhìn đầu bếp: “Khi nào chúng ta cũng làm một cây thử xem.”
“Đừng nghĩ nữa, đó là chuyện không thể.”
Mấy người đau khổ nhìn một bàn người này quét sạch đồ ăn, thật ra nếu nhìn kỹ sẽ thấy Giang Phong và Từ Toa không ăn nhiều, không đọ nổi những người khác, bàn bọn họ sáu người bảy món, sau cùng đều ăn sạch.
Từ Hồng Vĩ xoa bụng cảm thán: “Rất lâu rồi chưa ăn no như thế.”
Từ Toa lập tức nhìn sang, Từ Hồng Vĩ bật cười: “Bên ba ăn cũng không kém, chỉ là không ngon như thế.”
Từ Toa: “Ba, ngày mai chúng ta đi lúc nào?”
Từ Hồng Vĩ: “Đi sớm một chút.”
Ở chỗ này, ông cũng không nói nhiều, nhưng về đến nhà khách thì ăn ngay nói thật: “Chúng ta đi sớm một chút còn có thể đốt tiền giấy gì đó, đi muộn thì không làm được.”
Hiện tại bài trừ mê tín dị đoan, không thể làm những chuyện đó.
Chẳng qua thật ra chuyện này cũng không liên quan gì đến mê tín, nói cho cùng chỉ là một phương thức để người sống an tâm.
Mặc dù bọn họ đến nghĩa trang liệt sĩ sẽ không có người nhìn chằm chằm, nhưng cẩn thận thì thuyền chạy được vạn năm, nhất định nên đi sớm, như thế tương đối bớt việc, Từ Toa gật đầu.
“Con cũng thấy thế, vậy tối nay ba về hay ở lại, sáng sớm cùng đi luôn?”
Từ Hồng Vĩ lắc đầu: “Ba không thể ở bên này, bên kia ba còn có chuyện, ba trở về một chuyến, chẳng qua sáng sớm ngày mai ba sẽ đến, con yên tâm.”
Song phương nói xong, Giang Phong chủ động tiễn Từ Hồng Vĩ xuống lầu, tiểu Vương đã sớm chờ ở trong xe, không đi cùng với bọn họ. Từ Hồng Vĩ và Giang Phong cùng nhau đi xuống lầu, đứng ở đầu xe không biết nói gì.