Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 472 - Chương 472. Tảo Mộ 8

Chương 472. Tảo mộ 8 Chương 472. Tảo mộ 8

Chương 472: Tảo mộ 8

Từ Toa ghé vào cửa sổ nhìn lén, nhỏ giọng nói: “Không biết bọn họ nói chuyện gì.”

Bà Từ bật cười: “Con nhóc này, sao còn nhìn lén.”

Bà Từ chưa từng ở nhà tầng, mặc dù đây không phải nhà mình, nhưng nơi này là tầng hai, ở trên cao nhìn xuống, cảm giác rất mới mẻ.

“Căn phòng này không giống với căn phòng bình thường, nhìn qua rất tốt.”

Từ Toa: “Giang Phong và ba cháu nói gì nhỉ?”

Bà Từ: “Con nhóc nhà cháu quá để ý, ba cháu đâu ăn Giang Phong.”

Từ Toa buồn bực nhìn bà Từ: “Sao bà lại cảm thấy cháu lo lắng cho Giang Phong chứ? Cháu lo lắng cho ba mình, bà nói xem, liệu Giang Phong có thể lừa ba cháu không? Con người của ba cháu không tinh tường gì.”

Bà Từ nhất thời nhìn Từ Toa, không nói gì.

Một lúc sau bà cụ sâu xa quay đầu nhìn Từ Sơn ngây ngốc đứng tại chỗ, hai người nhìn nhau không nói gì.

Cho nên sao cháu có thể cảm thấy ba cháu không tinh tường?

Không biết Giang Phong nói đến chuyện gì, Từ Hồng Vĩ cười vỗ vai Giang Phong, quay người lên xe rời đi.

Từ Toa: “Xem ra Giang Phong vuốt mông ngựa rất tốt.”

Từ Sơn, bà Từ: “…”

Đang nói chuyện thì thấy Giang Phong trở về, Từ Toa lập tức chạy đến: “Nhanh khai, rốt cuộc anh và ba em nói chuyện gì thế?”

Giang Phong: “Buổi tối hôm nay, cậu Từ Sơn ở chung với bà.”

Bà Từ: “Cái gì!!!”

Bà Từ khiếp sợ nhìn Giang Phong, tròng mắt như muốn rớt ra.

Từ Sơn và bà ở với nhau, vậy Từ Toa thì sao?

Cùng… Giang Phong?

Bà Từ nhìn Giang Phong, ánh mắt sắc lạnh như dao.

Giang Phong giải thích: “Cháu và Từ Toa buổi tối ra ngoài một chuyến, trở về cũng phải buổi sáng.”

Bà Từ: ???

“Sáng mai đi thăm mẹ vợ, mặc dù bây giờ quản nghiêm ngặt, nhưng vẫn có người bán vàng mã, chỉ là giấu sâu hơn thôi, ba vợ cháu biết một chỗ, buổi tối cháu và Từ Toa lặng lẽ qua đó xem, đoán chừng buổi sáng mới về được, đến lúc đó chúng cháu không ngủ, đi thẳng lên núi…”

Bà Từ: “Sao lại để Từ Toa đi? Để Từ Sơn đi cùng cháu…”

Giang Phong lắc đầu: “Không được, hai người đàn ông ra ngoài buổi tối, chỉ sợ có người để mắt đến bà và Từ Toa, dù sao cũng là hai nữ đồng chí, gặp chuyện gì cũng nên có nam đồng chí ở bên.”

Dừng một lát, anh còn nói thêm: “Mặt khác hai người đàn ông ra ngoài buổi tối cũng dễ gây ra chú ý, chỉ sợ người khác đoán mò chúng cháu ra ngoài làm gì mờ ám, nhưng cháu cùng Từ Toa ra ngoài, còn có thể nói là đi tản bộ.”

Bà Từ: “Cháu nói thế cũng có lý, chỉ là hai đứa ở chung, người khác không biết còn nói hai đứa đùa nghịch lưu manh?”

Giang Phong: “Chúng cháu cũng không ra tay trước, không sao đâu, bà yên tâm, chúng cháu sẽ chú ý. Chú Từ cũng đã đồng ý rồi.”

Bà Từ trầm mặc một lát rồi nói.

“Cũng được, chẳng qua bà không cần biết hai đứa về khi nào, cháu phải gõ cửa để Từ Toa vào chợp mắt một lúc.”

Giang Phong không phản đối: “Vậy cũng được, bà đừng chờ chúng cháu.”

Lúc này Từ Toa cũng phụ họa: “Đúng đó, chúng ta ngồi tàu mấy ngày vốn đã mệt mỏi, ngày mai còn lên núi, bà đừng vì chờ chúng cháu mà không ngủ.”

Bà Từ: “Bà biết rồi.”

….

Giang Phong lừa gạt hai bên, thuận lợi ở chung phòng với Từ Toa.

Nửa đêm Từ Toa phải lấy đồ ra ngoài, nếu cô và bà Từ ở chung mới thật thật sự sợ chết khiếp đấy. Đoạn đường này Từ Toa đang lo lắng không biết nên giải quyết như thế nào, nhưng lại không ngờ Giang Phong đã giải quyết xong.

Từ Toa thấp giọng cảm khái: “Sao anh giỏi quá vậy...”

Giang Phong: “Nếu có một ngày để lộ, anh chỉ mong không bị bà ngoại và ba em đánh chết.”

Từ Toa lắc đầu: “Không đâu, dù sao bọn họ cũng phải nghĩ đến em nữa đúng không? Chẳng lẽ lại để em làm quả phụ? Cùng lắm thì đánh cho anh không thể tự lo sinh hoạt được thôi.”

Giang Phong: “...Không được an ủi rồi.”

Từ Toa bật cười, nằm trên giường đơn chớp mắt nói: “Vậy ở chung phòng với em không phải được an ủi sao?”

Giang Phong cảm thấy anh nên nói rõ chỗ này: “Chúng ta cũng không ở chung một phòng, chờ chút nữa không phải em sẽ 'vèo' một cái biến mất sao?”

Anh nghiêm túc : “Như vậy cũng đâu tính em và anh ở chung một phòng.”

Từ Toa giơ chân qua muốn đá anh, nhưng chân cô còn thiếu một khúc nữa mới đến chỗ Giang Phong, cô tức muốn xì khói: “Tức quá, chân em ngắn thật.”

Giang Phong: “Em cao một mét sáu, không lùn.”

Từ Toa hừ một tiếng, trước khi xuyên qua cô cao hơn một mét sáu, qua rồi bị rút lại hai ba centimet, mấy năm nay tập luyện chăm chỉ, chế độ dinh dưỡng cũng tăng lên, cuối cùng cũng lấy lại chiều cao lúc đầu của mình. Nhưng cô đã mười chín tuổi rồi, sau này không biết còn cao được nữa không.

Từ Toa buồn rầu nói: “Giang Phong, anh nói em còn cao lên được một chút nữa không?”

Bình Luận (0)
Comment