Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 500 - Chương 500. Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 500. Oan gia ngõ hẹp Chương 500. Oan gia ngõ hẹp

Chương 500: Oan gia ngõ hẹp

Từ Toa giống như là nảy nở, hơn nữa cũng đúng là kiểu mặt thịnh hành gần đây, mặt trái xoan, mắt to, môi đỏ chúm chím, tuy rằng không mập nhưng vẫn rất cân đối, nhưng là khuôn mặt kia lại tràn đầy sức sống.

Hồ Hạnh Hoa nhớ rõ trước khi cô ta trọng sinh, bà chủ của bọn họ thường nói những cô gái mới tới tràn đầy sức sống, Hồ Hạnh Hoa vốn đã không nhớ rõ cái từ này, nhưng giây phút nhìn thấy Từ Toa, thì trong đầu cô ta lập tức nghĩ tới.

Từ Toa thật sự rất xuất sắc.

Trong lòng cô ta ghen ghét đến cồn cào ruột gan, lại nhìn về phía Giang Phong đứng bên cạnh, thời gian dường như không lưu lại bất kỳ dấu vết trên người anh, vẫn là dáng vẻ của hai năm trước.

“Cô muốn cái gì, không mua đồ cũng đừng đứng ở nơi này.” Người phục vụ thấy Hồ Hạnh Hoa đứng nửa ngày không phản ứng, lườm cô ta một cái: “Cô bị làm sao đấy?”

Hồ Hạnh Hoa vừa thấy cô ta kiêu căng như vậy, lập tức không hài lòng, cô ta kêu ầm lên: “Thái độ của cô là sao, lãnh đạo của cô đâu? Để cô làm việc ở chỗ này là để phục vụ cho nhân dân, cô lại coi chính mình như bà chủ? Thái độ này của cô là sao!”

“Ôi đồng chí này, là cô đứng ở nơi đây không mua đồ, cũng không nói câu nào, bây giờ còn trách tôi thái độ không tốt?”

“Thái độ của cô mà tốt cái gì? Thái độ tốt là giống như này hả? Cô thử về nhà nói chuyện như vậy với ba mẹ cô như vậy xem, xem ba mẹ cô có tát cho cô vài cái hay không! Tôi nói cho cô biết, cô không nói chuyện tử tế, tôi sẽ khiếu nại lên cấp trên của cô! Cho cô cuốn xéo!”

“Cô!” Người phục vụ dùng sức dậm chân, cô ta vẫn luôn tỏ ra cao cao tại thượng, không ngờ tới còn gặp phải ăn vạ.

“Cái đồ nghèo, đừng tưởng rằng mình thì ghê gớm lắm. Cô tìm lãnh đạo cái gì? Lãnh đạo nghe lời cô sao sao? Thật là buồn cười.”

“Ông ta không vì nhân dân phục vụ còn muốn bảo vệ cô sao? Hai người có quan hệ gì?” Hồ Hạnh Hoa không hề nể nang.

“Con tiện nhân này, tao xé mồm mày ra!”

“Bị tôi nói trúng thì lập tức đánh người à?”

Hai người cứ thế mà xông vào cấu xé, mấy người Từ Toa nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, tuy bọn họ đã biết Hồ Hạnh Hoa không phải dạng hiền lành, khi còn ở trong thôn cũng chứng kiến không ít lần. Nhưng mà chuyện của hai năm trước đã qua lâu rồi, bọn họ đã sớm quên sạch.

Nhưng giờ lại thấy, hương vị quen thuộc lại quay về rồi.

“Các cô đang làm gì hả…”

Đầu bếp, phụ bếp, còn có cả các vị khách tốt bụng đều xông đến can ngăn.

Cũng không biết là ai trong hai nữ đồng chí này, không cẩn thận ngã chúi về phía bàn ăn cách vách, một đĩa thịt kho tàu đặt trên bàn bốp một cái đổ xuống đất, người phụ nữ của bàn ăn đó hét lên thảm thiết: “Á!!! Các cô đền thịt cho tôi!”

Rất nhanh cô ta cũng gia nhập trận hỗn chiến hai người này, biến thành ba người hỗn chiến.

Từ Sơn vừa thấy, nhanh nhẹn từ trong túi móc ra hộp cơm, yên lặng bỏ những thứ ăn còn thừa trên bàn bỏ vào hộp cơm, nói: “Chúng ta vẫn nên rời khỏi sớm một chút.”

Hóng hớt rất quan trọng, nhưng cũng không thể lãng phí đồ ăn ngon.

Anh ta nhìn thịt kho tàu trên đất, tiếc rẻ chắt lưỡi, nếu như để vợ anh ta nhìn thấy, không chừng cô ta còn có thể nhặt lên.

Nhưng mà nhìn mọi người đánh nhau, vết chân la liệt, Từ Sơn lại lắc đầu, cảm thấy tuy rằng vợ anh ta keo kiệt thật nhưng cũng không đến mức không để ý.

Anh ta nói: “Chúng ta đi chứ?”

Bà Từ gật đầu rất tán thành.

Từ Toa xem kịch còn không tận hứng, nhưng mắt thấy bà ngoại và cậu đều muốn đứng dậy rời đi, tự nhiên cũng không kiên trì, nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Cô vừa đi còn vừa quay đầu lại, cảm khái nói: “Bọn họ cũng thật sung sức. Nhưng bọn họ không đánh vào chỗ cần đánh, đánh nhau quan trọng nhất là túm tóc.”

Giang Phong mỉm cười: “Em thật lợi hại.”

Bà Từ: “…”

Từ Sơn: “…”

Hai ngươi cũng đúng là tuyệt phối, thật đúng là trời sinh một cặp.

Mấy người cùng nhau đi ra bến xe, không ngồi xe là không được, hành lý quá nhiều.

“Bà hai ơi!”

Đột nhiên, một tiếng gọi vang lên, đám người Từ Toa vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy Từ Lập, Từ Lập hưng phấn xua tay gọi: “Cháu đây, cháu ở chỗ này.”

Anh ta vô cùng kích động: “Cháu chở hàng tới xưởng máy móc, cháu còn đang nghĩ xem có gặp được mọi người hay không, không ngờ rằng thật sự gặp được, thật sự là quá tốt rồi.”

Anh ta cảm thấy hưng phấn, càng hưng phấn hơn chính là đám Từ Sơn, vài người cùng nhau ngồi xe bò, chú Tam Ngưu nhìn mấy người bà Từ, kinh ngạc nói: “Cô Từ đấy à, trông mặt cô khỏe trẻ ra đấy.”

Trước kia đi chở hàng đều là Từ Lập và Từ Toa, nhưng từ khi Từ Toa đi xa, đều là Từ Lập và chú Tam Ngưu cùng nhau đi lại trong huyện.

Bình Luận (0)
Comment