Chương 501: Kể chuyện
Tuy rằng chú Tam Ngưu không phải người của đại đội, nhưng lại nuôi trâu của đại đội. Ông ta đi cùng Từ Lập vài lần cũng quen. Lần này có thể gặp được đúng dịp mấy người bà Từ trở về, cũng rất vui mừng, nhưng mà ông ta càng kinh ngạc chính là, bà Từ thế mà trông khác hẳn ngày xưa.
Không chỉ mặt mũi tươi tỉnh, cả người nhìn giống như còn trẻ ra vài tuổi.
Thực tế mà nói, bà Từ chỉ được bồi bổ nửa tháng làm sao có thể trông trẻ ra vài tuổi được, chẳng qua là bây giờ mặt mũi bà ấy hồng hào cộng thêm đi ra ngoài thì không khỏi ăn mặc chỉnh tề một chút. Ngày thường ở nhà làm việc đồng áng, chân lấm tay bùn tất nhiên không thể nào mà ăn diện được.
Cho nên bây giờ người ngoài nhìn thấy, không phải là khác xưa rất nhiều sao?
Bà Từ cũng cười, đáp: “Tôi đương nhiên là khỏe rồi, tôi nằm viện cả nửa tháng, mỗi ngày bồi bổ, nơi nào có thể không tốt chứ?”
Bà cụ chỉ vào Từ Sơn rồi nói: “Tôi bồi bổ thân thể, thằng nhóc này hưởng ké cũng theo đó béo lên.”
Lời này không giả, Từ Sơn ra cửa hơn hai mươi ngày, thế nhưng tăng 6-7 kilogram, gần như ngày nào cũng lên cân, thực sự là khiếp sợ mà.
“Nằm viện? Cô Từ, cô bị làm sao mà vào viện? Là xảy ra chuyện gì đúng không?” Chú Tam Ngưu vội vàng hỏi, Từ Lập đứng bên cạnh cũng rất lo lắng nhìn mà nhìn bà Từ.
Bà Từ giả vờ thở dài một tiếng, nói: “Còn làm sao? Chính là khu nhà ở của Hồng Vĩ có một thằng nhóc con nghịch ngợm, nhóc con kia cũng không được dạy dỗ tử tế, thấy nhà ai có đồ ăn ngon thì xông lên cướp, chúng ta này không phải ngày đầu tiên đến sao? Hồng Vĩ đi mua thịt, nó liền xông tới cửa, không cho thì đẩy tôi.”
“Cái gì! Như thế nào còn có kiểu như vậy!”
“Người lớn nhà này dạy kiểu gì vậy!”
“Tôi thật ra không sao chỉ là té ngã ngất đi, nhưng mà tôi cũng lớn tuổi rồi, chính là không nhịn được, đi bệnh viện kiểm tra một cái, thế mà tra ra không ít tật xấu. Thế nên phải ở nửa tháng.” Bà Từ tiếp tục nói: “Chú xem tôi đi, bây giờ người tươi tỉnh không tật xấu.”
Tuy là ngồi xe lửa rất lâu, người cũng không uể oải.
Chú Tam Ngưu thở dài: “Đi vào bệnh viện, thế nào cũng phải phải phát ốm, người cũng ốm, mà túi tiền cũng ốm.”
Bà Từ: “Tiền gì? Tôi không tốn tiền! À, lần này tôi nằm viện, là nhà của thằng nhóc con đẩy tôi phải chịu tiền thuốc men.”
“Ồ?” Chẳng qua rất nhanh, chú Tam Ngưu và Từ Lập đều gật đầu, nói: “Nên là như vậy.”
Bà Từ: “Người nhà quê chúng ta hóa ra không hiểu, chỉ cảm thấy trẻ con nó nhỏ như vậy, làm sao hiểu chuyện chứ? Có đẩy người khác cũng chỉ là không biết, sau này từ từ dạy bảo là được được, dù sao thì xảy ra thì mình cũng phải chịu. Sự thật cũng không phải như vậy, đứa nhỏ này gây ra họa, trong nhà phải gánh vác trách nhiệm. Mặc kệ nhà kia có đồng ý hay không, lãnh đạo bộ đội chính là làm chủ cho chúng tôi. Tôi nghe nói, cho dù là trên phương diện nào cũng là giống nhau, đứa nhỏ gây rắc rối, đều có thể tìm phụ huynh bồi thường. Nếu không thì có thể tìm công an.”
“Gì? Còn có thể tìm công an?”
Bà Từ nghiêm trang nói: “Đó là đương nhiên, các chú hiểu nhà bọn họ phải bồi thường bao nhiêu tiền không?”
Chú Tam Ngưu và Từ Lập lắc đầu.
Bà Từ: “Tổng cộng 400 đồng.”
“Cái gì!” Chú Tam Ngưu suýt chút nữa thì ngã từ trên xe bò xuống, Từ Lập cũng ngồi liệt tại chỗ, miệng há to, cằm suýt thì trật khớp.
“Bao, bao nhiêu cơ?”
Bà Từ: “Nhưng mà tiền này cũng không đưa cho tôi, đều nộp cho bệnh viện, tôi ở bệnh viện xem bệnh tốn 330, còn có 70 đồng là phí dinh dưỡng. Nếu không phải 70 đồng phí dinh dưỡng này, thì mặt mũi tôi trong có khỏe như này sao? Mỗi ngày tôi chính là ăn canh gà canh cá bồi bổ đâu. Không tính canh gà còn cho thêm lát nhân sâm nữa.”
Chú Tam Ngưu: “…Bệnh viện này cũng quá xa xỉ đi.”
330 đồng, cả đời này trong tay ông ta còn không có 330 đồng đâu.
Bà Từ lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Thật ra đi bệnh viện không đắt, đây là giá bình dân, nếu như đau đầu nhức đầu, thật ra cũng chỉ tốn mấy mao tiền, mấy đồng là đủ rồi. Nhưng mà tôi thì khác, lúc ấy đầu tôi bị đập. Chú cũng nên hiểu được, liên quan đến đầu, khẳng định là đắt. Hơn nữa tôi cũng lớn tuổi, vốn dĩ không cảm thấy, hơi ngã một chút, chắc chắn các loại bệnh tật nó ùn ùn kéo đến. Nếu tất cả đều khám ra. Bác sĩ người ta phải chữa! Tật xấu nhiều, tiêu tiền tự nhiên sẽ nhiều thôi. Muốn là người trẻ tuổi ngã đập đầu một chút đi bệnh viện chỉ sợ cũng sẽ không tốn nhiều tiền như vậy. Ai bảo chúng ta lớn tuổi, cơ thể làm sao mà chịu được.”
Chú Tam Ngưu gật đầu: “Đúng là như vậy.”