Chương 502: Gặp lại người thân
Tuy rằng hiểu đạo lý là thế, nhưng chú Tam Ngưu vẫn líu lưỡi: “Đứa nhỏ này phải dạy dỗ lại mới được.”
Bà Từ: “Chả thế à, chú nghĩ chỉ là bồi thường 400 đồng là xong sao, bộ đội người ta nghiêm khắc lắm. Ngay cả cha của thằng nhóc kia còn phải thuyên chuyển công tác, ngay cả công việc cũng mất. Này thật đúng là một đứa bé hố cả nhà.”
Chú Tam Ngưu: “Ôi trời ơi!”
Bà Từ ý tứ sâu xa: “Cho nên trẻ con hư là phải dạy, không phải chỉ nhà mình, mà còn cho người khác. Chỉ cần chọc phiền phức, thì ở đó chờ đền tiền đi. Tôi đây cũng là người khỏe mạnh, nếu đổi là người khác cơ thể ốm yếu, e là cũng phải tốn bảy tám trăm, như vậy chẳng phải là đổ cả nhà sao?”
“Đúng đúng đúng.”
“Vậy nếu không có tiền bồi thường đâu?” Từ Lập tò mò hỏi một câu.
Bà Từ đúng lý hợp tình đáp: “Vậy chắc chắn là đi bóc lịch rồi! Chính là xem anh có bỏ được tiền hay không thôi. Nếu như ngồi tù, sau này còn có gì là tương lai?”
Cho dù là chú Tam Ngưu hay là Từ Lập, đều khiếp sợ dùng sức lắc đầu.
Bọn họ trên đường vừa đi vừa nói, trái lại rất nhanh đã trở về thôn, bọn họ đến thôn cũng đã sang nửa chiều, trong ruộng có không ít người làm việc, chợt nhìn thấy bọn họ trở về, đều vui vẻ chạy lên.
“Cô Từ đã về rồi đấy à?”
“Ôi chao, cô Từ sắc mặt của cô đúng là tốt quá đi?”
“Đúng vậy đúng vậy, bà béo lên đúng không, trời ơi, Đại Sơn Tử nhà bà cũng béo không ít a!”
“Thức ăn trong quân đội tốt như vậy à?”
“Bên kia như thế nào, Hồng Vĩ nhà bà thế nào rồi?”
“Sao mọi người đi lâu như vậy.”
Mọi người mỗi người một câu, lập tức vây kín đường đi.
“Bà nội, bà nội ơi! Ba, chị!” Nữu Tể 5 tuổi rưỡi chạy như bay đến, vèo một cái liền chui lại đây, dùng sức chen vào trong đám người: “Là cháu, cháu là Nữu Tể!”
Từ Toa thích nhất cô em họ, lập tức đi lên, nhấc bổng nhóc con béo chắc nịch lên, cô bé không phải béo ục ịch như thời hiện đại, nhưng mà so sánh với những cô bé cùng thôn mặt khác, lại khá là béo.
Không ít người nhắc tới cô bé, đều sẽ nói con bé mập nhà họ Từ.
Từ Toa: “Ôi chao, con bé này nhẹ cân đi à?”
Nữu Tể ôm cổ Từ Toa, chụt một cái hôn lên má Từ Toa, lớn tiếng tuyên bố: “Em nhớ chị nhất.”
Từ Toa: “Thật vậy chăng? Em nhìn bà nội rồi nói lại lần nữa.”
Nữu Tể cười hì hì: “Thích nhất là chị.”
Bà Từ cũng cười: “Con bé không lương tâm này, bà nội chính là nhớ cháu, thế mà người cháu nhớ nhất lại không phải bà.”
Nữu Tể chạy nhanh lớn tiếng nói: “Cháu nhớ bà nội nhất, cũng nhớ chị nhất.”
Từ Sơn trầm trầm nói: “Ba đâu?”
Nữu Tể: “Cũng nhớ ba nhất, cũng nhớ anh rể.”
Con bé đúng là đại sư điều nước, cốc nào cũng phải bằng nhau.
“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!” Đang nói chuyện, hai con chó trước sau chạy tới, vòng quanh Từ Toa vui vẻ sủa, Từ Toa: “Ôi chao… Tiểu Lão Hổ, Tiểu Sư Tử, tao cũng nhớ chúng mày.”
Hiện trường thật là náo nhiệt.
Rốt cuộc vẫn là Cổ Đại Mai đuổi tới, la lên một tiếng, “giải cứu” bọn họ ra ngoài vòng vây, cả gia đình mới trở về nhà, cô ta chống nạnh: “Tản đi tản đi, có gì ngày mai nói, mọi người ngồi tàu mấy ngày chắc chắn rất mệt mỏi, bây giờ đế nhà tôi về nhà tắm rửa nghỉ một chút. Mọi người tản ra đi.”
Cổ Đại Mai hung danh có tiếng, thế mà thật đúng là không ai tiến lên nữa.
Mọi người mắt thấy nhà họ Từ cầm vài túi to trở về, tò mò đến vò đầu bứt tai. Tuy là người nhà họ Từ đi rồi, nhưng là bọn họ đều lôi kéo chú Tam Ngưu mà hỏi, chú Tam Ngưu cũng không để ý, tự nhiên là không hiểu được, nhưng ông ta vẫn nói: “Lần này cô Từ đi xa, cũng là gặp tội.”
“Cái gì? Chú nói nghe xem nào!”
Mọi người vừa nghe, lập tức tò mò.
Chỉ có nửa ngày, toàn bộ đại đội Thượng Tiền Tiến đều biết được chuyện bà Từ nằm viện.
Cái khác không nói, dù sao nhà mình cũng có trẻ con, về nhà phải dạy dỗ một phen. Ở nhà thì ngoan, nhưng là ra cửa cũng không thể quá ương bướng, nhà ở quê như bọn họ không có 400 đồng bồi thường thế đâu. Ngẫm nghĩ, càng có khả năng gặp phải người sức khỏe yếu hơn, thế là càng sợ.
Mà lúc này, đoàn người Từ Toa cũng trở về đến nhà, bắt đầu nói chuyện đã trải qua.
Từ Toa trái lại có chút tò mò: “Bà ngoại. Vì sao muốn nói với chú Tam Ngưu chuyện này?”
Đừng thấy chú Tam Ngưu là đàn ông, nhưng mà ông ấy còn là một ông chú thích nghe chuyện nhà người khác. Chú ấy hiểu được, thế thì rất nhanh trong thôn đều hiểu được.