Chương 503: Cố ý nói thế
Bà Từ: “Bà cố ý nói đấy, nếu không mấy người chúng ta đi về mà mặt mày hồng hào béo tốt, chẳng lẽ người khác không hiếu kỳ? Hơn nữa, từ khi cháu tìm việc cho các nữ đồng chí trong thôn, rất nhiều nhà thu nhập tăng lên, trong nhà điều kiện tốt hơn, có chút nhà đều sắp để mắt lên trời rồi, tuy bà chưa thấy nhà ai cưng chiều con gái, nhưng mà chiều hư con trai cũng không ít. Đều cảm thấy nhóc con họ Đào thông minh, sự thực thì như đánh vào mặt. Nhóc con kia chính là nghịch ngợm, gây chuyện chứ thông minh thì chả thấy đâu. Bà nói chuyện này cho mọi người coi như là nhắc nhở bọn họ, phải để ý đến. Tuy rằng không phải là con cháu nhà mình, nhưng mà đều là cũng một thôn, để một đám nhóc con hung hăng trưởng thành cũng không phải là chuyện tốt.”
Từ Toa giơ ngón tay cái lên, cảm khái: “Bà ngoại, vẫn là bà suy tính lâu dài.”
Bà Từ: “Nói nữa, cháu xem như vậy còn có ai quan tâm nhà chúng ta mang gì trở về không? Chắc chắn đều bàn tán chuyện bà nằm viện dây.”
Cổ Đại Mai nghe xong cái đại khái, cảm khái: “Này gấu con chính là hố cả nhà.”
Từ Toa lắc đầu: “Cháu lại cảm thấy, trẻ hư cũng là lỗi của phụ huynh. Trẻ con lúc còn nhỏ thì biết cái gì? Còn không phải là cha mẹ cưng chiều mới biến thành như vậy sao? Cho nên gieo nhân nào gặt quả nấy, xứng đáng.”
Những người khác gật đầu.
Nữu Tể ngồi xếp bằng ở bên cạnh, trong tay gặm một quả đào, ngoan ngoãn nghe bọn họ nói chuyện, ngay lúc này rốt cuộc mở miệng: “Em nghe lời nhất.”
Từ Toa phụt một tiếng cười ra tới, nói: “Cho em một chút ăn, là em ngoan hả.”
Nữu Tể làm nũng lắc lắc hai tay, nói: “Có thể ăn được là phúc.”
Từ Toa xoa bóp gương mặt nhỏ nhắn của cô nhóc, nói: “Con mèo ham ăn.”
Con mèo ham ăn lập tức thuận theo: “Meo!”
Tiểu Lão Hổ và Tiểu Sư Tử đang nô đùa trên sân nghe vậy cũng dừng lại, hướng về phía Nữu Tể sủa: “Gâu!”
Từ Toa: “Phụt!”
…
Người nhà họ Từ vừa về đến nơi là lập tức đến tìm đại đội trưởng phê duyệt đất xây nhà, thế là căn nhà của Giang Phong cứ thế mà nhanh chóng được xây nên.
Mặc dù Giang Phong còn một căn nhà cũ, có điều Giang Phong thuyết phục mọi người rất hay, anh nói sau này bọn họ sẽ có thêm con cái, con trai trưởng thành sẽ cho ở riêng, vừa hay hai căn nhà cũng cách nhau một khoảng khá xa, vị trí vừa đẹp.
Lời này nói ra khiến cả đám người mờ mịt, cách xa nhau còn có thể nói là vừa đẹp à?
Giang Phong đúng lý hợp tình giải thích: “Xa thơm gần thối.”
Lời này truyền đi lại dấy lên một tràng cười.
Chỉ là bởi vì Giang Phong tìm người cũng nhiều, đồ ăn lại ngon, cho nên mọi người làm việc rất nhanh. Tuy rằng dân quê xây nhà không có chuyện trả tiền công, nhưng mà đều là bao một bữa cơm, xây nhà cho Giang Phong càng tốt một chút, là bao ba bữa cơm.
Đối với chuyện này, nhưng thật ra không phải là Giang Phong cố ý đảo loạn “giá cả thị trường”, anh nói rất rõ ràng với mọi người, việc xây nhà đều là hỗ trợ nhau làm, nhà anh xây thì nhà chúng tôi tới hỗ trợ, nhà tôi xây nhà các anh tới hỗ trợ.
Nhưng mà, Giang Phong thì không được.
Giang Phong căn bản là sẽ không làm được, hơn nữa anh cũng không quen làm mấy việc như này. Không phải là không có sức khỏe, mà chính là không biết việc.
Thà bảo anh cầm dao cầm kiếm đánh giặc còn hơn là đi chuyển gạch quét vữa.
Còn một người có khả năng đi hỗ trợ cho người ta chính là Từ Sơn, theo lý thuyết, trường hợp giống như Từ Sơn thì không tính, đừng thấy Từ Toa là cháu gái của Từ Sơn, nhưng mà làm gì có chuyện cháu rể xây nhà, bắt cậu đi phụ để đổi công với người ta?
Thế cho nên, Từ Sơn càng không được.
Chuyện trong nhà anh ta còn làm chẳng nên hồn, nói chi là đi làm việc cho nhà người khác? Mọi người còn cảm thấy anh ta đến ăn không ngồi rồi chỉ tay năm ngón.
Đúng là bởi vì bọn họ căn bản không có khả năng đến nhà người khác hỗ trợ, cho nên tự nhiên nhà họ rất bằng lòng bao thêm hai bữa cơm, chỉ mong có thể ngăn chặn lời ra tiếng vào.
Tuy nói là thêm hai bữa, mọi người đều cảm thấy rất tốt, bởi vì trong mắt của mọi người, chính là chiếm món hời lớn. Thật ra nói là đổi công cho nhau, nhưng mà có mấy ai xây nhà đâu? Luôn là có người làm không công cho người ta. Chỉ đơn giản là vì một miếng ăn.
Cho dù là cơm nước không ra sao, cũng có rất nhiều người không từ chối, dù sao đều là cùng một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Bây giờ nhà Giang Phong làm như vậy là đã rất tốt rồi, bọn họ hiểu, đã nói rõ ràng chính mình không đổi công được, cho nên mới bao ba bữa.
Giang Phong muốn được dẹp yên, mà những người khác lại cảm thấy thực là chiếm món hời lớn rồi.
Đây chính là gạo thật thóc thật.
Mọi người cùng vui.