Chương 504: Xây nhà
Thực tế mấy người Giang Phong cũng không bỏ ra nhiều, bữa sáng chính là hai ba cái bánh rán, một thùng canh lớn tùy tiện uống, còn đến giữa trưa thì đúng là tốt hơn buổi sáng, món chính vẫn vậy, canh thì đổi thành một món mặn và một món rau. Cơm chiều, món chính vẫn không thay đổi, chẳng qua hai đĩa thức ăn biến thành rau dưa đơn giản.
Bởi vì không đa dạng, món ăn cũng không nhiều lắm, chỉ là số lượng lớn, cho nên khi nấu ăn cũng không khó khăn. Bà Từ và Cổ Đại Mai có thể làm được.
Bữa sáng và bữa trưa không giống nhau, ban ngày ăn uống là phải làm việc, nhưng mà buổi tối thì mọi người đa phần đều cho vào cặp lồng, bưng về nhà ăn, ba cái bánh rán có đôi khi đều đủ một nhà hai vợ chồng ăn, nhất thời thanh danh của Giang Phong ở trong thôn lại tốt hơn.
Tuy Giang Phong có tiếng là đồ sao chổi xúi quẩy, nhưng mà mọi người thật ra đều luôn tán thành một điều, Giang Phong là người tốt.
Nếu không phải người tốt, làm sao sẽ xem bệnh cho bọn họ mà lấy phí rẻ bèo chứ!
Lần này bà Từ nhập viện càng khiến cho mọi người hiểu ra, bệnh viện đúng là một chỗ hao tốn tiền của. Giang Phong có thể vẫn luôn giúp bọn họ chữa trị bằng cách dùng thảo dược rẻ nhất, đối bọn họ mà nói đây đã là một sự giúp đỡ to lớn.
Vốn dĩ mọi người đã rất tán thành danh hiệu người tốt của anh, bây giờ lại thấy anh vì xây nhà mà làm việc trượng nghĩa như vậy, tuy rằng chỉ là một gian nhà, mọi người cũng làm rất cẩn thận tỉ mỉ, quả thực là hận không thể xây cho anh căn nhà ở một trăm năm cũng không sập, làm rất cẩn thận chắc chắn.
Đại khái là bởi vì nhìn thấy nhà họ Từ rải sỏi đá trong sân, cho nên đám trẻ con trong thôn còn nhặt nhạnh những lát đá bằng phẳng mang lại đây.
Tất nhiên đám nhóc này đa phần cũng đều là con em của những người xây nhà ở đây. Hẳn là nghe lời ông nội với ba dặn dò, cho nên mới làm như vậy. Nhưng có lẽ là bởi vì đám trẻ con bao giờ cũng có nhiều thời gian, cho nên này tìm tới sỏi đá đều đẹp hơn so với Cổ Đại Mai tìm. Nhìn giống như là nền nhà.
Phải biết rằng, thời buổi này nền nhà đều là nên đất, nền xi măng đều thiếu.
Cục đá bằng phẳng trơn bóng, trông rất đẹp.
Từ Toa tất nhiên cũng hy vọng ở thoải mái một chút, đám trẻ con biết điều như vậy, cô đương nhiên cũng không keo kiệt, phàm là trẻ con lại đây đưa đồ giúp đỡ, Từ Toa đều cho bọn chúng đồ ăn, mặc kệ là nhiều hay ít tốt hay xấu, âu cũng là một chút lòng thành.
Đám trẻ con trong thôn thực sự cũng chưa bao giờ được ăn thứ này thứ nọ, nhận được đồ ăn vặt Từ Toa đưa cho, cả đám vui đến mức mặt mày hớn hở, chạy nhảy vung tay vung chân. Chính là như vậy cho nên đám trẻ con nhặt đá càng ngày càng nhiều, Từ Toa sắp thủ lĩnh của đám trẻ con trong thôn.
Có điều như vậy cũng có lợi, Từ Toa chỉ là trả một chút quà vặt, nhưng mà tiến độ xây nhà của họ lại càng nhanh chóng hơn, càng tốt hơn.
Đợi đến vào mùa hè, xem như là bắt đầu mùa mưa, nhà mới của Giang Phong và Từ Toa cũng thuận lợi xây xong, căn nhà gần sát bên nhà bà Từ, dùng cùng một vách tường ngăn, bà Từ cũng làm một cái cửa hông ở chỗ bờ rào để tiện qua lại giữa hai nhà.
Muốn nói đến nhà của Giang Phong đúng thật không tính là lớn, nhưng mà trái phải hai gian, Giang Phong vốn dĩ chỉ định xây một gian thôi, nhưng đến lúc thật sự chuẩn bị bắt đầu, vẫn là đổi thành hai gian, ngay cả đại đội trưởng đều khuyên anh, cho dù là đi vay mượn, tốt nhất cũng phải xây cho rộng, hai gian thế nào cũng thoải mái hơn một gian. Không nói hiện tại có con hay chưa, coi như có khách đến chơi thì cũng có chỗ ở lại.
Chỉ xây một gian là không đủ, nhà ai lại chỉ sinh một đứa đâu chứ, nhà quá nhỏ, vậy chắc chắn là không đủ chỗ.
Thực lòng đại đội trưởng nói như vậy ngoại trừ là thật lòng nghĩ cho anh, còn có một chút tiểu tâm tư, Giang Phong có nhà mới thì nhà cũ có thể tạm thời cho hai anh em Tiểu Lâm Châu ở nhờ, nếu không đợi đến khi anh có con, lại không đủ chỗ để sinh hoạt, đến lúc đó đổi ý, còn không phải là người đại đội trưởng là ông ta phải đứng ra xử lý chỗ ở cho hai anh em Tiểu Lâm Châu à.
Nhưng mà nếu Giang Phong xây hai gian nhà, từ giờ đến lúc con anh lớn lên còn lâu lắm, ông ta sẽ không cần nhọc lòng lo lắng chuyện của hai anh em Tiểu Lâm Châu. Lại qua mấy năm, lúc ấy Tiểu Lâm Châu cũng trưởng thành, lúc đó không cần ông ta quan tâm nữa rồi.