Chương 520: Chụp ảnh cưới 2
Có điều Giang Phong đã chuẩn bị ba cuộn, chụp cho những người ấy xong, Từ Lập cũng cảm thấy tay nghề của mình đã được rồi.
Lúc này anh ta mới chụp cho hai vợ chồng Giang Phong và Từ Toa. Cả hai đi dạo trong thôn, Giang Phong nắm tay Từ Toa, trên đường đi, một người đi trước, một người đi sau, tay nắm tay, Từ Toa ngoái đầu nhìn, Từ Lập ngay lập tức chụp liền một bức.
Giang Phong dắt chiếc xe đạp có gắn bông hoa đỏ lớn, Từ Toa ôm bó hoa ngồi trên yên sau xe đạp, cả hai cùng quay đầu lại, cười tươi như hoa, lại thêm một bức ảnh.
Cả hai vai kề vai ngồi bên bờ đê, vai Từ Toa tựa vào vai của Giang Phong, lại thêm một bức nữa.
Có một tấm khoa trương hơn nữa là cả hai trèo lên tận mái nhà của trường tiểu học trong thôn và ngồi lên mái nhà nhọn. Đây vốn là tài sản của một địa chủ cũ, là mái nhà nhọn ngói đỏ, về sau lại trở thành trường tiểu học thôn. Hiện tại, bọn họ không sợ chết, cứ thế trèo lên trên.
Từ Lập cảm thấy mình chụp ảnh mà cũng nguy hiểm đến tính mạng. Anh ta sợ mình chụp xấu sẽ phải lên lại lần nữa nên đã bảo bọn họ đổi động tác, chụp liên tiếp 5 bức liền.
Đến khi đi xuống, hai người họ không sao, chỉ riêng anh là sợ đến nỗi mồ hôi tuôn như mưa. Nhưng cái này vẫn chưa tính là xong. Bọn họ vẫn không sợ chết mà cùng nhau lên núi và ngồi song song trên nhành cây, Giang Phong không ngại khoác vai Từ Toa, anh ta hoài nghi làm sao mà rửa bức ảnh của hai người này. Nếu để người ta thấy, chẳng phải sẽ nói họ giở trò lưu manh à.
Bọn họ trèo lên cây, để chụp đẹp, Từ Lập phải tìm một vị trí tốt, đáng thương là anh ta vừa phải ôm lấy chiếc máy ảnh quý giá, vừa phải chịu đựng. Lúc xuống, toàn thân anh ta đều mệt rã rời.
“Đợi em một lát, em xuống dưới về nhà thay bộ quần áo khác.”
Từ Lập: “... Ừ.”
Tôi khổ quá đi mà.
Cả Từ Toa lẫn Giang Phong đều về nhà. Lúc này trong sân đã được dọn dẹp sạch sẽ, bằng một tốc độ nhanh chóng, Từ Toa đã thay sang bộ đồ lính, cô nhìn Giang Phong cũng đã thay xong rồi. Con người này rất hợp mặc đồng phục, nhìn thôi đã thấy như tượng tạc.
Đồ của bọn họ là do Từ Hồng Vĩ đem về. Thời đại này rất chuộng chụp ảnh đồ lính, tuy không phải bộ đội, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc mọi người mượn đồ để chụp ảnh. Từ Hồng Vĩ không biết xin phép cho bọn họ bằng cách nào nhưng mỗi người bọn họ đều có một bộ đồ mới.
Cả hai thay xong đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt của đối phương. Bởi vì mặc đồ lính màu xanh lá nên bọn họ cũng không làm gì kỳ quái, càng không có hành động thân mật, chỉ đặt một chiếc ghế dài trong sân, cả hai ngồi cạnh nhau, tay nghiêm chỉnh đặt lên đầu gối, Từ Lập bấm chụp một loạt.
Anh ta sâu sắc cảm thán: “Nếu cứ đơn giản như thế này thì tốt.”
Mặc dù khi nãy đã chụp ảnh gia đình, nhưng bây giờ đã thay đồ nên cũng rất cần phải chụp thêm một tấm nữa. Bà Từ, Từ Hồng Vĩ, gia đình nhỏ của Từ Sơn, thậm chí là hai con chó, Tiểu Lão Hổ và Tiểu Sư Tử của bọn họ cũng xuất hiện trong ống kính. Một cảnh tượng viên mãn.
Vào thời đại này, máy ảnh là một món đồ hết sức quý hiếm, mọi người đừng nói là được đụng vào, ngay cả thấy cũng chưa chắc đã thấy nó. Vì vậy, suốt dọc đường đi, thật ra có rất nhiều người đi theo ngắm nghía, thấy hai vợ chồng thay đồ lính rồi thì mọi người càng ngưỡng mộ hơn nhiều.
Có điều thứ khiến mọi người ngưỡng mộ hơn cả là chiếc máy ảnh, vừa ngưỡng mộ Giang Phong và Từ Toa được chụp nhiều ảnh, vừa ngưỡng mộ Từ Lập được dùng máy ảnh, đây đều là những chuyện họ nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Chính Từ Lập cũng xúc động, dù Giang Phong và Từ Toa có rất nhiều động tác nguy hiểm, nhưng tâm trạng xúc động của Từ Lập lại không hề sụt giảm.
Bọn họ chụp suốt dọc đường, chụp đến chiều tối mới xong, Từ Lập không dám cầm món đồ quý giá như này về nhà, nếu nó bị sứt mẻ gì thì dù có bán anh ta đi cũng không đền nổi tiền.
“Còn dư hai ba tấm, anh trả máy ảnh lại cho hai đứa này.”
Từ Toa cười: “Được.”
Cô cầm lấy máy ảnh, đột nhiên kêu lên: “Giang Phong.”
Giang Phong vừa ngẩng đầu liền bị Từ Toa bắt trọn khoảnh khắc.
Anh bật cười, nói: “Em...”
Tách, lại thêm một tấm nữa, lúc này ảnh đã hết rồi nên Từ Toa nhướng mày tỏ ra vô tội: “Chụp xong rồi.”
Giang Phong thu lại cuộn phim, nói: “Để anh thu lại.”
Bây giờ đã lờ mờ tối, cũng ngay lúc này, mọi người cuối cùng đã tản đi hết, Giang Phong nắm tay Từ Toa đi vào, chỉ có mỗi hai người bọn họ ở trong phòng.