Chương 521: Cảnh cô đơn trăm năm
Từ Toa thuận thế ôm chầm Giang Phong, nói: “Tối nay chúng ta ăn gì đây?”
Đã là giờ cơm nhưng nhà cô vẫn chưa nấu gì.
Giang Phong chớp mắt, nói: “Chúng ta sang nhà bên ăn chực không?”
Từ Toa phì cười, ai mà ngờ ngày đầu tiên kết hôn lại phải đi ăn chực chứ, nhưng Từ Toa vẫn rất vui vẻ gật đầu, nói: “Được thôi, dù sao bà em nhất định cũng sẽ để phần cơm cho chúng ta.”
Không còn phải nghi ngờ gì chuyện này.
Giang Phong: “Vậy chúng ta thay đồ rồi đi nhé?”
Từ Toa vội vã gật đầu, mặc dù bọn họ có rất nhiều đồ, nhưng bộ đồ lính này là do ba cô tặng nên Từ Toa không nỡ làm bẩn nó. Giang Phong cũng có cùng suy nghĩ, Từ Toa nói: “Anh sang phòng bên thay đồ đi.”
Giang Phong nhìn Từ Toa một cách sâu xa, anh mỉm cười nói: “Không.”
Từ Toa mở to đôi mắt tròn xoe, hàng mi khẽ chớp, nói: “Anh! Anh kiếm chuyện phải không?”
Giang Phong tỏ ra rất vô tội: “Chúng ta không phải là vợ chồng sao?”
Từ Toa xấu hổ nói: “Vậy cũng không được!”
Giang Phong: “Vậy thì anh không đi, em đánh anh đi.”
Anh còn dám chơi xấu, Từ Toa nổi đóa, cảm thấy rất ngứa tay.
Giang Phong thấy Từ Toa sắp tức đến phát cáu liền nói: “Anh sang bên cạnh đây.”
Anh rời đi nhanh như bay, còn cơn giận của Từ Toa nổi lên không được mà kìm xuống cũng không xong. Cô hướng về phía cửa gào lên: “Giang Phong, anh là đồ xấu xa.”
Giang Phong cười giòn tan. Anh đã thay sang chiếc áo len màu xám đã sờn, chỉ là khi thấy Từ Toa, anh không nhịn được lại cười lần nữa, ai bảo Từ Toa cũng mặc giống anh chứ. Cô vừa hay cũng mặc một chiếc áo len cổ tròn. Cả hai mặt đối mặt. Đây rõ ràng là đồ đôi, giống như cả hai đã bàn trước với nhau rồi vậy.
Từ Toa lầu bầu: “Sao anh lại mặc đồ giống em?”
Giang Phong vội nói: “Anh không có nhìn lén em.”
Sắc mặt Từ Toa hơi ửng đỏ, Giang Phong không nhịn được nhẹ nhàng giơ tay xoa mặt cô, nói: “Anh rất vui khi được giống em.”
Anh thuận thế nắm lấy tay Từ Toa, nói: “Đi thôi, đi sang kế bên nào.”
Từ Toa gật đầu: “Dạ.”
Mặc dù có hơi ngại, nhưng Từ Toa cũng là người rất thoáng, cô hỏi thẳng: “Thực sự là anh không nhìn lén em hả?”
Giang Phong: “Có trời đất làm chứng anh không hề nhìn.”
Anh nói: “Quần áo mới sắm của hai đứa cũng từa tựa nhau, vì vậy mặc giống nhau cũng đâu có gì lạ đâu đúng không?”
Lời nói này là thật, tuy bọn họ có rất nhiều quần áo, nhưng cũng không thể lấy ra hết được. Lần này nhân kết hôn, bọn họ đã mua thêm cho mình vài bộ quần, có điều không nhiều lắm, bởi vì để phù hợp với thẩm mỹ của thời đại này, bọn họ không có nhiều sự lựa chọn nên có rất nhiều mẫu quần áo giống nhau. Mà Giang Phong thì cũng có chút mưu mẹo, kết quả đã khiến mấy bộ quần áo của họ đều gần giống nhau, cứ lấy ra mặc thì đều là đồ đôi. Như lúc này đây vậy.
Tuy Giang Phong nói là vô ý, nhưng Từ Toa biết thừa, cô liếc anh: “Chứ không phải vì anh cứ lấy mấy cái có màu gần giống nhau hả?”
Giang Phong cười: “Bởi vì anh thích em.”
Giang Phong không phải là một người cực kỳ hướng ngoại, cũng không phải một người biết nói những lời đường mật, nhưng Từ Toa dù sao cũng là người hiện đại, tính cách lại không phải kiểu hướng nội, rất nhiều lần bày tỏ cảm xúc và ý kiến của bản thân, lâu dần, Giang Phong cũng dần bị ảnh hưởng theo.
Lời tỏ tình đột ngột của Giang Phong khiến Từ Toa càng thêm xấu hổ, nhưng cô vẫn hỏi.
“Anh thích em ở điểm gì?”
Giang Phong: “Điểm gì cũng thích, thích nhất có lẽ là sự sinh động và đáng yêu của em.”
Từ Toa làu bàu: “Miêu tả kiểu gì vậy?”
“Anh nhìn em liền cảm thấy tràn đầy năng lượng.”
Anh đan chặt tay cô, nói: “Đi thôi. À mà chúng ta không thể đi tay không được, phải mang gì đó sang chứ?”
Từ Toa giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Không biết. Hay là xem người ta tặng cái gì thì chúng ta đem cho bà vậy. Dù sao với thói quen của bà em, phải một lát nữa mới ăn cơm. Chúng ta xem người ta tặng quà gì trước đi.”
Giang Phong: “Em chắc chắn là chúng ta sang đó sẽ được ăn không? Bây giờ anh qua còn có thể giúp được gì không?”
Từ Toa là một con tắc kè, thay đổi ngay lập tức, cô nói: “Vậy giờ qua đó đi, anh nấu ăn ngon hơn họ.”
Giang Phong bật cười, nói: “Vậy chúng ta đem cái gì qua đây?”
Từ Toa nhìn một lượt rồi nói: “Chúng ta có thịt không?”
Bất cứ lúc nào, thịt cũng là món mà mọi người thích nhất.
Giang Phong: “Có, nhưng không tươi, là thịt muối.”
Từ Toa: “Cũng được, cầm một miếng thịt đi.”
Cả hai người xách theo một cân thịt muối đi sang kế bên từ cửa phụ, vừa qua đến nơi đã thấy Từ Hồng Vĩ đang ngồi thẫn thờ trong sân, Từ Toa khua tay, nói: “Ba đang làm gì đó? Diễn cảnh cô đơn trăm năm hả?”