Chương 540: Thôn lập nhà xưởng 9
“Đúng đúng đúng, Từ Toa nói đúng, chúng ta phải nhanh chóng xây xí nghiệp thôi.”
Hoàng Diệu Thường: “Thôn ta đồng tâm hiệp lực sẽ không thua xa!”
Từ Toa cũng bừng bừng khí thế: “Đúng!”
Tuy đây là kết quả mà Từ Toa cần, nhưng bị Hồ Hạnh Hoa giở trò thì vẫn tức lắm. Không chỉ Từ Toa tức mà mọi người cũng vậy, đại đội Thượng Tiền Tiến có nhà nào không tức chứ? Ngay cả nhà họ Hồ cũng tức méo cả miệng. Mấy đứa con trai nhà đó đi đến nhà cậu làm ầm ĩ một trận, đúng như dự đoán, bên đó đang đắc ý vô cùng.
Đối với bọn họ, dù nói gì đi chăng nữa cũng đều là bọn họ bị cướp nguồn tiền nên thẹn quá hóa giận. Có lẽ vì lần đầu tiên thất bại nên lần này có Hồ Hạnh Hoa dẫn dắt đại đội bọn họ, đại đội bọn họ tuy giá thấp, nhưng cảm thấy đã đủ đạp lên đầu đại đội Thượng Tiền Tiến rồi. Điều này khiến đại đội Thượng Tiền Tiến càng tức hơn nữa.
Vốn dĩ để xây một công xưởng cần khoảng vài tháng, nhưng với ngọn lửa bốc ngùn ngụt thế này, chưa tới một tháng bọn họ đã xây xong xưởng rồi. Ngay cả đại đội trưởng là người thường biếng nhác cũng đã liên tục chạy đến công xã để làm các thủ tục xí nghiệp thôn.
Về các loại hộp mà bọn họ cần, Tiểu Trần và Từ Lập thực sự đã tìm ra. Tuy không biết đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ, nhưng trước khi Đại Học cận kề, lô hàng đóng hộp đầu tiên của đại đội Thượng Tiền Tiến đã xuất hàng đi rồi. Mà lô hàng đầu tiên thuận lợi lên kệ là do Từ Toa nhờ phó trấn Du giúp đỡ để đưa chúng lên kệ hàng của công xã và hợp tác xã mua bán của huyện.
Có thể nói, đại đội đã đồng tâm hiệp lực, chỉ hận không thể ra mặt để người ta biết bọn họ không dễ bị bắt nạt. Vào lúc đại đội Thượng Tiền Tiến đang ngày một phát triển, bên phía Hồ Hạnh Hoa cũng không quá yên ổn, cái việc 6 li mà cô ta giành lấy đã xôn xao khắp nơi.
Tuy cô ta đã phòng hờ trước cho những người này từ ban đầu rằng đại đội Thượng Tiền Tiến ghen tị do bị tranh việc để có được lòng tin của mọi người, nhưng với việc đại đội Thượng Tiền Tiến xây dựng xí nghiệp thôn, mọi người đã không còn nghĩ như vậy nữa. Con người là thế, khi tin tức có lợi cho mình, tự nhiên sẽ tin tưởng tuyệt đối. Suy cho cùng, không dựa vào giá thấp, sao có thể cướp được việc của đại đội Thượng Tiền Tiến đây?
Nhưng trông thấy đại đội Thượng Tiền Tiến lại có kế sinh nhai khác, bọn họ liền nghĩ có phải bọn họ đã nhặt lại thứ người ta bỏ đi không. Không ai nghĩ rằng chưa đến một tháng mà đại đội Thượng Tiền đã xây xong xưởng, mới nửa tháng đã xuất hàng! Trong mắt của dân thường bọn họ, công việc này cần rất lâu rất lâu để hoàn thành. Chưa ai nghe qua có người nào xây xưởng nhanh như vậy bao giờ.
Nói chung, dân thôn ấy đều bất mãn, cho rằng mình bị Hồ Hạnh Hoa lừa. Hồ Hạnh Hoa cũng bất mãn, cô ta cảm thấy mấy người này vô liêm sỉ. Nếu không phải cô ta dắt bọn họ kiếm tiền, ngay cả một đồng cũng không kiếm được nữa là, bây giờ không những không cảm ơn mà còn cảm thấy đó là lỗi của cô ta?
Thế là không tránh khỏi những trận cãi vã và ẩu đả.
Từ Toa lại một lần nữa nghe nói về tin tức của Hồ Hạnh Hoa, chính là chuyện cô ta đánh nhau với thôn của bà cô ta, tuy ầm ĩ mấy trận, không biết đã rụng bao nhiêu tóc khiến đại đội Thượng Tiền Tiến và các đại đội xung quanh tận mắt hóng vài trận biến, nhưng công việc của bọn họ vẫn cứ thế tiếp tục diễn ra. Dù sao thì cũng có tiền, nếu thực sự không làm sẽ không kiếm được một đồng.
Đồ hộp của đại đội Thượng Tiền Tiến buôn bán rất tốt. Tuy bọn họ đã thành lập xưởng đồ hộp, nhưng phần đông vẫn là phụ nữ làm, bởi dù với sao công việc đồng áng, phụ nữ cũng không thể bằng đàn ông được. Vậy nên, đại đội trưởng cũng sẽ không bố trí quá nhiều đàn ông ở xưởng. Mỗi người đều ở một vị trí thích hợp.
Nói ra thì xây xưởng chắc chắn sẽ có vấn đề này vấn đề kia. Nhưng lần này đại đội Thượng Tiền Tiến lại không hề có gì, mọi người không tranh không giành, tất cả đều nhẫn nhịn khiến đại đội Liễu Thụ tức lắm. Một đám chết tiệt. Ngay cả những kẻ lười biếng thường ngày không ra làm sao cũng rất xông xáo lúc xây dựng.
Đây là vinh quang ở bên ngoài của mọi người, tuy bình thường đều là chuyện nhỏ, nhưng đây lại là cạnh tranh giữa các đại đội với nhau. Tuyệt đối – không được – mất mặt!
Trong lúc người trong thôn hừng hực dốc sức cho công xưởng, Từ Toa cũng chăm chỉ “dùi mài kinh sử” mỗi ngày. Việc học chỉ cần không phải là học bá thì đều sẽ có một ác cảm rất biến thái khi học đến một trình độ nhất định. Hơn nữa, sẽ sâu sắc cảm nhận rằng mình là đồ bỏ đi, học gì cũng không xong.