Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 541 - Chương 541. Thi Đại Học 1

Chương 541. Thi đại học 1 Chương 541. Thi đại học 1

Cảm ơn bạn secretgarden và thamvannguyet đã gửi thêm kim phiếu tạo động lực cho team ^^

Chương 541: Thi đại học 1

Từ Toa đang ở trong giai đoạn này, may mà cô vẫn có Giang Phong. Phải nói Giang Phong rất hợp với việc dạy. Thời gian này anh ôn tập cho Từ Toa, Từ Toa có thể nói là tiến bộ vượt bậc. Từ Toa không hề nghi ngờ gì nếu Giang Phong mở một lớp ôn tập, tỷ lệ đậu đại học chắc chắn sẽ rất cao, bởi vì anh quá biết cách giảng bài linh hoạt.

Từ Toa cảm thấy môn toán của mình tệ đến nỗi phải đếm ngón tay, nhưng nhờ Giang Phong giảng bài và động viên, cô cảm thấy mình là thiên tài nhỏ.

Tính ra ngày thi Đại Học đã đến gần rồi….

….

Đừng thấy khoảng thời gian này trong thôn bận rộn đến khí thế ngút trời, nhưng thực ra, Từ Toa thật sự không tham gia vào nhiều cho lắm, cô một lòng một dạ để tâm vào việc học hành.

Dù sao cũng đã khoác lác đến lợi hại rồi, lại còn chém với nhiều người như thế, tuy rằng Từ Toa không muốn chăm chỉ học hành cho lắm, nhưng ít nhiều cô vẫn muốn có chút thể diện!

Chuyện này, không thể mất mặt được.

Từ Toa vẫn chưa tham gia thi cử, hai tay chập lại, thiên linh linh địa linh linh, làm hai đứa trẻ nhỏ trong nhà đều nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn mẹ chúng đang điên cuồng, ồ không, là chân thành cầu nguyện.

“A!” Anh trai nhỏ Mộc Mộc duỗi bàn tay nhỏ, kêu to.

Từ Toa tủi thân ôm đứa con trai lên, nói: “Mộc Mộc của mẹ, mẹ con thật sự khổ quá.”

Mộc Mộc được ôm, ngơ ngác nhìn mẹ mình, ô ô a a, bàn tay nhỏ vỗ lên gương mặt Từ Toa, Từ Toa rên rỉ: “Sao con lại đánh người, đứa trẻ nhà con…”

“A a, oa oa.” Thủy Thủy ở một bên nhìn anh trai được mẹ ôm, cũng nôn nóng, duỗi tay tới, bi ba bi bô, cũng muốn mẹ ôm mình lên thật cao.

Chỉ có điều, Mộc Mộc và Thủy Thủy cũng đừng nghĩ tới, bế cao lên là chuyện không có khả năng. Vì mẹ không có sức.

Từ Toa lại ôm hai đứa trẻ nhà mình, cong miệng oán giận: “Ba con thật xấu, cũng không thèm giúp mẹ nghĩ cách để mẹ tránh được kỳ thi gì cả, còn kêu mẹ ôn tập, ba thật xấu xa, có đúng không?”

“A a.” Hai đứa trẻ đáp lại.

Từ Toa: “Mẹ khổ quá đi!”

Cho nên, từ lúc bắt đầu học cô đã không còn muốn làm giáo viên nữa. Giáo viên thể dục cũng không muốn làm, tóm lại, cô có hậu chấn tâm lý với trường học rồi.

Cho nên nói, người trên đời này đều không giống nhau, có người trời sinh thông minh, có người chăm chỉ cần cù, cũng có loại người như cô, vì mặt mũi mà liều mạng, cố gắng một chút, chỉ cần không mất mặt là được. Dù sao bạn cũng phải cho phép có người như vậy.

Từ Toa ôm con trai, thở dài bảo: “Chẳng muốn học tí nào cả, nhưng các con cũng đừng học theo mẹ đấy.”

Hai đứa trẻ cũng không hiểu chút nào, nhưng lại cảm thấy mẹ mình nhíu chặt lông mày lại giống như trò vui mà cười hi hi hi, Từ Toa than thở: “Trẻ con hư hỏng gì đâu.”

“Toa Toa.” Gần đây, để không quấy rầy Từ Toa học hành, nên vừa sáng bà Từ đã tới đưa hai đứa trẻ đi, hai đứa nhỏ cũng không nhớ nhà, vừa nghĩ đến có thể ra ngoài đi dạo, lại vui vẻ giống như con chim sẻ nhỏ, giang hai cánh tay nhỏ tí muốn được cho vào trong xe đẩy nhỏ.

Từ Toa vỗ cái mông nhỏ của cục cưng, cảm thán: “Các con đó.”

Hai đứa nhỏ quẫy cái chân nhỏ, lộ ra nụ cười “không răng,” đáng yêu đến mức Từ Toa không nhịn được mà ấn một cái hôn thật sâu lên mặt tụi nhỏ, bé con đều giống như vậy, bạn chơi với tụi nhỏ một lúc sẽ cảm thấy tụi nhỏ thật đáng yêu, thật ngoan, nhưng thời gian dài rồi, lại chỉ muốn lật bàn.

Bà Từ: “Nào, các cháu đi theo cụ nào, đừng làm phiền mẹ cháu học.”

Từ Toa giúp đặt hai đứa trẻ vào trong xe, nói: “Bà ngoại, sao hôm nay bà qua đây muộn thế?”

Bà Từ thở dài một tiếng, đáp: “Còn có thể tại sao được nữa? Vừa sáng bà đi qua nhà thím Lục cháu, nhà bọn họ lại đánh nhau.”

Nói ra thì khôi phục thi đại học này rõ ràng là một chuyện tốt, sao lại náo loạn đến long trời lở đất ở trong thôn.

Đúng vậy, náo loạn đến long trời lở đất.

Đừng thấy khoảng thời gian này chuyện lớn quan trọng nhất ở trong thôn là xây xưởng, nhưng hình như xây xưởng lại là chuyện đơn giản nhất, bởi vì mọi người đều đồng tâm hiệp lực, vô cùng cố gắng. Ngay khi mọi người đều cố hết sức, dường như cuộc sống này lại vô cùng có hy vọng.

Nhưng chuyện thi đại học lại không giống như thế.

Thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức bắt đầu tiêu cực và chây lười, nhưng vì vốn đã qua vụ thu hoạch, việc ít đi, bọn họ không làm việc để học hành, ngược lại đại đội trưởng cũng không quan tâm nhiều, vì đói chính là bản thân mình chứ ai.

Cho nên bọn họ ở bên này vẫn còn dễ bàn, nhưng có vài gia đình trong thôn lại khác.

Bình Luận (0)
Comment