Chương 562: Cuộc sống mới 2
Từ Toa: “Em nói thì quang minh chính đại như vậy, nhưng thực ra trong lòng lại cảm thấy học y mệt quá.”
“Học kinh tế cũng chưa chắc đã không mệt, học hành không có chuyện thoải mái.”
Đầu to: “Nói vớ vẩn, Giang Phong học rất thoải mái ấy chứ.”
Thầy Tưởng nghiêm túc: “Sao em lại đi so với em ấy?”
Đầu to vỗ đầu: “Đúng nhỉ, em điên rồi sao? So với người hơn mươi tuổi đã có thể học đại học, em chỉ là một người bình thường thôi.”
Từ Toa: “Giang Phong nhà em vừa thông minh vừa lợi hại, anh không thể so được với anh ấy cũng là chuyện bình thường.”
Lời này của cô còn mang theo vài phần đắc ý nhỏ, chẳng ai ngờ được cô sẽ nói như vậy, dù sao bây giờ mọi người đều rất kín đáo, hơn nữa, còn nghiêng về phía khiêm tốn. Nên lúc này, bọn họ vẫn còn đang ngây người vì lời nói của Từ Toa.
Đầu to gãi đầu: “Đột nhiên em nói lời này, làm anh không có cách nào tiếp.”
Vợ đầu To nhéo anh ta một cái, đầu to kêu: “Sao em lại nhéo anh?”
Vợ đầu to: “…”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, đáp: “Tình cảm của anh chị thật tốt.”
Lời này lại khiến vợ đầu to đỏ bừng mặt, Giang Phong ra ngoài rót nước, trông thấy Từ Toa hòa nhập thoải mái, cũng yên tâm quay lại, anh thả rau với nước, sau đó lại lôi thịt kho trong túi mình ra đặt lên thớt.
“Cô, phiền cô hấp sủi cảo nhân tôm giúp em được không ạ?”
Từ đầu đến cuối cô Tưởng thật sự cũng thấy phục rồi, bà ấy là một người phụ nữ nhưng cũng không thể nhanh nhẹn bằng Giang Phong. Hơn nữa, đồ ăn của anh còn không phải của đầu bếp bình thường, mà món nào cũng vô cùng tinh tế. Cô Tưởng cũng không nhớ được, lần trước mình ăn món tinh xảo như vậy là khi nào.
Khoảng thời gian bị điều xuống cơ sở rèn luyện đó, ăn cũng không được ăn no, lại càng đừng nói đến tinh tế gì đó.
“Đứa trẻ nhà em thật sự không nói khoác, lợi hại!”
Giang Phong mỉm cười: “Năm đó em tốt nghiệp về nhà, ông em cũng đi rồi, chỉ còn lại một mình em, tuy nói là bác sĩ thôn, nhưng chuyện trong thôn cực kỳ ít, không phải bệnh gì lớn thì mọi người nào có tốn tiền đi khám bệnh? Bình thường em cũng không biết làm gì, cũng may thảo dược trên núi của bọn em không ít, em nghĩ ít nhiều cũng có thể tiết kiệm tiền cho mọi người, nên mới học hỏi. Có điều, học nhiều rồi, cũng thấy buồn tẻ. Nên em tìm một cách thả lỏng như vậy cho mình. Thực ra em muốn đọc các loại sách khác để thả lỏng, nhưng một là không dễ tìm, hai là cũng sợ người khác nghĩ nhiều. Sau đó nhìn thấy sách dạy nấu ăn, khỏi phải nói, làm tới làm lui, ngược lại cảm thấy rất thú vị.”
Cô Tưởng gật đầu: “Đúng vậy, những năm đó, sách vở của nhà bọn cô cũng đều bị đốt sạch, thật sự quá đáng tiếc.”
Giang Phong cười: “Cũng may mấy thứ như sách dạy nấu ăn này, không ai quan tâm.
Anh nhìn viên chả nổi lên trong nồi, nói: “Gần được rồi.”
Cô Tưởng: “Cô đi kêu mọi người kê bàn.”
Bọn họ tổng cộng có mười người, bày một cái bàn to. Thầy Tưởng và cô Tưởng mời khách, hiển nhiên sẽ chuẩn bị thức ăn, nhưng lại có một vài thứ không có làm, bởi vì Giang Phong mang vài bán thành phẩm qua đây, vừa tiện vừa nhanh. Ngược lại không cần động đến đồ vốn có của nhà bọn họ, làm nhiều ăn không xong cũng lãng phí.
Thầy Tưởng nhìn thấy đồ ăn được bưng lên, kinh ngạc hỏi: “Nhà chúng ta còn có thịt trâu sao?” Sau đó ông ấy lập tức phản ứng lại, vỗ đầu bảo: “Đây là các em mang tới nhỉ, thầy bảo các em, sao tới cửa còn…”
Cô Tưởng: “Mình đừng dông dài nữa.”
Bọn họ bày đồ ăn, lần này, cả bàn đều lặng ngắt như tờ.
Khi người chưa thể ăn no, có thể ăn được một bữa thịt đã là tốt lắm rồi. Mà đợi giải quyết xong chuyện ấm no rồi, hiển nhiên cũng phải đi tới những phương diện khác. Giống như Giang Phong nấu cơm, chú trọng vào sắc hương vị đều đủ cả, cho dù là một vài loại thức ăn nhanh, cũng khá chú trọng vào bày biện.
Đầu to chỉ vào bông hoa màu cam ở bên mép đĩa, nghi ngờ hỏi: “Cái này là…” Anh ta cẩn thận phân biệt một chút, cảm thấy mình không nhìn lộn: “Là cà rốt hả?”
Giang Phong gật đầu: “Đúng.”
“Không phải là em đấy chứ, là em đã tỉa nó sao?”
Giang Phong nhướn mày: “Anh cảm thấy cái này rất khó sao?”
Mấy người đàn ông đều im lặng.
Giang Phong nở nụ cười: “Nhưng cái này thật sự không phải em tỉa, lần này em làm một dụng cụ nhỏ, cứ trực tiếp ấn xuống thôi.”
Cô Tưởng gật đầu: “Vừa rồi cô nhìn thấy rồi, cái đó sao lại tiện thế chứ, Giang Phong đã để lại cho bọn cô, nói là để bình thường cô dùng.”
Thực ra chính là một bức tranh bằng miếng sắt nhỏ, cứ trực tiếp úp vào là được.
“Mấy món này đều là Giang Phong mang tới.” Bà ấy gật đầu và bảo: “Cũng đều là thằng bé làm cả, mấy đồng chí nam các em cũng phải học hỏi Giang Phong đấy.”
Mọi người hi hi ha ha qua loa lấy lệ, chứ đàn ông xuống bếp sao?
Sao có khả năng!
Nhưng ngược lại, mấy nữ đồng chí đều cảm thán, sao đàn ông nhà người ta lại thế chứ, không chỉ có ngoại hình đẹp mà còn biết nấu cơm.