Chương 563: Cuộc sống mới 3
“Ồ, cái này ngon quá, chỉ là quá nhỏ.” Đầu to nói nhiều nhất.
Anh ta là người phương bắc, ăn được một miếng sủi cảo nhân tôm này vẫn khiến anh ta cảm thấy rất thỏa chí. Nhưng cũng chính vì không ở vùng duyên hải, nên anh ta ăn hăng hái nhất: “Cái này thật sự ngon quá, trứng tôm này tươi thật.”
Sủi cảo nhân tôm bán thành phẩm của Giang Phong được lấy từ thành phố Giang Hải, cũng không phải bản thân anh gói, thực ra mùi vị hoàn toàn không bằng tay nghề của anh.
Nhưng mọi người cũng không biết, nên anh cũng không sửa lại.
Tuy rằng bọn họ đã xem như có điều kiện khá tốt, nhưng bữa cơm tốt như vậy, cũng là một năm không ăn được một lần, nên mọi người ăn đều rất vui vẻ. Từ Toa cũng không ăn nhiều, mà đã sớm ăn xong.
Cô Tưởng: “… Sao em lại bỏ đũa xuống, ăn thêm chút nữa đi.”
Từ Toa lắc đầu: “Em chịu thôi, em ăn no rồi.”
Cô Tưởng: “…”
Người quanh bàn: “…”
Giang Phong: “Sức ăn của cô ấy chỉ vậy thôi, ngược lại ăn no sẽ không thoải mái.”
Giang Phong đứng dậy: “Anh rót một cốc trà lài cho em để em dễ tiêu.”
Từ Toa: “Được.”
Lúc này cô Tưởng mới hiểu ra, tại sao vừa rồi Giang Phong lại đun trà lài, náo loạn nửa ngày lại là vì vợ mình. Nhưng vừa nghĩ đến, hôm nay Giang Phong kiên trì đòi nấu cơm, cũng không hẳn là không muốn để vợ anh vào bếp giúp. Những người trẻ tuổi không hiểu, nhưng tuổi tác lớn như bà ấy cũng hiểu hơn một chút.
Một bàn cơm này thật sự hiếm có, mọi người đều ăn rất vui vẻ, thầy Tưởng còn kéo vài người uống một chai rượu, ông ấy gật đầu: “Rượu này cũng không tồi.”
Thực ra Giang Phong mang hai chai, nhưng mọi người cũng không muốn thất lễ, cho nên chỉ uống một chai.
“Tiểu Từ, em bé nhà em tới bên này có quen không?” Vợ Lương Kỳ hỏi.
Từ Toa: “Vừa mới qua có hơi không quen ạ, nhưng trẻ con thích ứng cũng nhanh hơn người lớn chúng ta, rất nhanh đã tốt lên rồi.”
Cô hỏi: “Con chị không qua đây sao?”
Vợ Lương Kỳ gật đầu, đáp: “Không có, bọn chị vẫn chưa ổn định, cũng không tiện trực tiếp dẫn con qua đây, sợ là càng làm tay chân luống cuống thêm. Nhưng bây giờ bọn chị đã đi vào quỹ đạo rồi, chị cũng tính nghỉ hè này về đón con lên.”
Vợ chồng bọn họ đều làm giáo viên, cho nên diện tích được chia lớn hơn một chút, tuy rằng đón con qua đây hơi chật một chút, nhưng cũng không phải không thể.
“Nhà bọn tớ cũng dự định khi đó đón con lên, hay là đi chung đi?” Đây là vợ đầu to.
“Được.”
Vợ đầu to: “Nhà tớ tận ba thằng nhãi con, đến khi đó chắc chắn sẽ phải chen chúc nhau, nhưng mà có chen chúc thêm cũng phải đón con tới, bằng không tớ không yên tâm.”
Một người khác tên là khỉ ốm, vợ anh ta cũng gật đầu: “Nhà bọn tớ cũng nghĩ như vậy. Thực ra con gái tớ có đón hay không cũng không sao, nhưng con trai tớ cũng không thể rời khỏi bên người tớ được. Nó tới rồi, chị nó cũng không thể không tới, vì còn có thể chăm nó nữa. Bằng không tớ ở bên này sao mà có thời gian làm việc vặt được? Năm nay con bé mười hai rồi, đã có thể gánh vác việc trong nhà.”
Từ Toa có hơi nghe không quen lời này, nhưng lại không nói gì. Cô cúi đầu uống trà.
Ngược lại vợ Lương Kỳ nói: “Con gái tớ và nhà cậu lớn sêm sêm nhau, nhà tớ học lớp năm, đến khi đó qua đây, nói không chừng còn có thể làm bạn cùng lớp với nhau đấy.”
Vợ khỉ ốm ngạc nhiên: “Con gái nhà cậu còn đi học sao? Nhà tớ học đến lớp hai là không cho nó đi học nữa rồi, con gái học nhiều như vậy cũng vô dụng.”
Vợ Lương Kỳ: “…”
Cô ta làm giáo viên, lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Con gái cũng không thể không đi học được, đi học không chỉ có thêm kiến thức, mà cũng có thể hiểu lễ nghĩa. Còn nữa, phụ nữ có thể chống nửa bầu trời, cũng chưa chắc con gái đã kém hơn con trai.”
Vợ khỉ ốm liếc mắt nhìn vẻ mặt không quá đồng ý của mấy người ngồi chung, chỉ nở nụ cười do dự, không nói gì cả.
Khi ốm cũng có hơi ngại ngùng, bảo: “Nào nào, cạn một chén, những chuyện này, đợi con tới rồi nói sau.”
Vợ chồng thầy Tưởng không quá tán thành, nhưng rốt cuộc cũng là quan thanh liêm khó quản việc nhà.
Nụ cười của cô Tưởng nhạt đi vài phần, nhưng vẫn nói: “Ăn cơm ăn cơm đi, đúng rồi Tiểu Từ, khi nào cho cô đi thăm hai đứa con nhà các em nhé, bà ngoại em luôn ở nhà đúng không?”
Từ Toa: “Vâng, bọn họ ra ngoài cũng chỉ ở dưới lầu đi dạo thôi, cô cứ tìm xe đẩy trẻ con là được, bà ngoại em toàn dùng nó đẩy tụi nhỏ thôi. Hai đứa nhóc nhà em cũng thích đông người lắm.”
“Vậy được, vừa vặn cô cũng ở nhà không có việc gì, qua đó góp vui với đám trẻ.”
Lúc này vợ khỉ ốm lại mở miệng: “Lần này em sinh hai đứa, cũng may mắn quá rồi.”
Từ Toa thoải mái đáp: “Sinh đôi đương nhiên là vui rồi ạ, nhưng cũng không liên quan đến con trai con gái gì cả, cho dù có là hai cô bé nhỏ, thì em vẫn vui. Tụi nó là con của em, ba em chỉ có một đứa con gái là em, cũng không nói muốn thêm một đứa con trai khác.”