Chương 566: Cuộc sống mới 6
Thực ra Từ Toa cũng không nói nhiều cho lắm, nhưng chẳng hiểu sao lại khích lệ được mọi người. Giáo sư già vốn còn đứng ở cửa bàn luận với mấy bạn học, sau đó mấy người bọn họ đều không thảo luận nữa, mà đều nghe cuộc trao đổi trong lớp, ba, bốn nam sinh đứng đối diện với ông ấy lặng lẽ nhìn vẻ mặt của giáo viên, thấy ông ấy hơi mỉm cười và gật đầu.
Người nào cũng lập tức hiểu ra, phân tích của Từ Toa không sai. Nếu như nói sai, giáo viên sẽ không có vẻ mặt như vậy. Đây rõ ràng là đang rất vui mừng.
Có bằng chứng của bọn họ, lần này gần như người nào trong lớp bọn họ cũng có tính toán trong lòng. Sau này, chuyện này lại thành cả khoa bọn họ ngầm thừa nhận.
Sự thật chứng minh, Từ Toa không biết những lời ngày hôm nay của mình thực sự ảnh hưởng đến rất nhiều người. Cho nên sau này cải cách mở rộng, trong một tốp người giàu có sớm nhất, có rất nhiều người đều là bạn học cùng khóa với bọn họ.
Mà lớp của đám người Từ Toa lại có hơn bảy mươi phần trăm người đều kinh doanh, hơn nữa còn nổi tiếng. Lớp bọn họ cũng được sinh viên sau này gọi là câu lạc bộ chục tỷ xa xỉ.
Suy đoán này của Từ Toa cũng không sai, quả nhiên, vào mùa thu năm thứ hai, cũng chính là mùa thu năm bảy mươi chín, sáu tháng cuối năm học thứ hai của bọn họ, trường học đã thông báo, học kỳ chính đã học xong, bạn học một khóa này của bọn họ có thể gửi thư xin thực tập lập nghiệp.
Thực tập tự chủ lập nghiệp là một từ mới.
Chủ nhiệm lớp cũng biết những đứa trẻ này không hiểu, thực ra bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng vẫn nghiêm túc giải thích: “Nói cách khác, nếu có người nào chúng ta có muốn khởi nghiệp, thì hai năm sau có thể không cần lên lớp. Đương nhiên, cũng không phải chúng ta nói ngoài miệng là được, mà phải chuẩn bị thư xin và các tài liệu liên quan, chắc chắn chứng minh được chúng ta thật sự muốn khởi nghiệp mới được, về phần bạn học không có nhu cầu về phương diện này, thì vẫn tiếp tục đi học.”
Nếu như vấn đề này là ở một trường học khác, sợ là sẽ dẫn đến một trận sóng to gió lớn, nhưng vậy mà ở trường học bọn họ lại rất bình tĩnh. Cứ như thể cuối cùng mọi người cũng đã cảm giác được một chiếc giày này chạm xuống đất.
Từ năm ngoái, mọi người đều đang đợi chiếc giày này chấm đất, một năm qua đi, biểu hiện của giáo viên càng ngày càng rõ ràng, chương trình học của bọn họ càng lúc càng dày đặc, cứ như chỉ hận không thể trong một khoảng thời gian ngắn, giảng hết toàn bộ môn quan trọng cho bọn họ, bây giờ cuối cùng cũng đã có được kết quả.
Quả nhiên, không cần nói thêm người ta cũng hiểu được, chính sách này sắp phải thay đổi rồi. Tối thiểu, học kỳ sau của bọn họ nhất định phải theo kịp, bằng không cũng sẽ không có học kỳ sau mà mình đã có thể thực tập tự chủ lập nghiệp rồi.
Đương nhiên loại chuyện này cũng không phải có thể suy nghĩ xong ngay lập tức. Dù sao ngoại trừ cá nhân bằng lòng ra, nó còn liên quan đến thứ quan trọng nhất là tiền. Cho nên mọi người vẫn có vài tháng để đưa cho sự lựa chọn và cân nhắc.
“Lập nghiệp không bàn lớn nhỏ, cho dù là lớn hay nhỏ đều tính hết, ngoài ra, trường học sẽ xây dựng quỹ khởi nghiệp, tổng cộng là ba mươi suất, chia thành ba cấp bậc một nghìn, hai nghìn, và ba nghìn, nếu như các bạn học có ý tưởng, có thể tới hỏi thầy.”
Lần này, trong phòng học biến thành ruồi bọ mất đầu, không ngừng ong ong ong.
Trợ cấp một tháng của bọn họ là mười hai đồng, mà tiền vốn thấp nhất lại chính là một nghìn đồng, điều này đối với rất nhiều người mà nói chính là một con số khổng lồ. Càng khỏi cần nói, còn có ba nghìn đồng càng đáng sợ hơn. Làm sao không khiến những sinh viên này khiếp sợ được?
Đừng thấy mọi người đều nói khi vừa khôi phục thi đại học, có rất nhiều người lớn tuổi cũng vào, nhưng cái gọi là lớn tuổi, lớn nhất chẳng qua cũng chỉ ba mươi mấy. Muốn nói bốn năm, năm mươi, vậy thì khoa trương quá, hoàn toàn không tồn tại.
Giống như ở lớp Từ Toa, người lớn tuổi nhất năm ấy nhập học là hai mươi tám. Năm nay cũng chẳng qua mới hai mươi chín.
Có lẽ mọi người đều đã lập gia đình, nhưng muốn nói thấy nhiều tiền như vậy thì chưa từng.
Hướng Tinh lại càng ôm cánh tay của Từ Toa, lắc như cái sàng: “Thầy, thầy nói bao nhiêu tiền cơ?”
Từ Toa: “Một nghìn, hai nghìn, ba nghìn.”
Hướng Tinh lại càng lắc, cô ta nuốt nước bọt, nói: “Cả đời tớ, cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.”
Từ Toa cười, đáp: “Cả đời cậu còn dài nữa, bây giờ chưa từng thấy, nói không chừng sau này, một nghìn tệ cũng không đủ cho cậu mua một đôi giày ấy chứ.”
Hướng Tinh: “… Sao có khả năng chứ?” Đây chắc chắn là nghìn lẻ một đêm đi?
Cho dù Từ Toa nói gì thì cô ta vẫn cứ run rẩy như cũ, thật lâu sau mới bảo: “Cậu có xin không?”