Chương 575: Kinh doanh 8
Mấy người đang lấy hàng, thì tốp người thứ hai tới lấy hàng cũng đến, mấy người mới tới đầu tiên đó trông thấy, lập tức đẩy nhanh công tác. Những người này đều tới giành hàng của mình. Phải nói con người cũng thật kỳ quái, vốn dĩ trong lòng bọn họ vẫn còn đang đắn đo, nhưng vừa nhìn thấy đối thủ cạnh tranh tới, lại chỉ hận không thể hóa thân thành bạch tuộc, động tác vô cùng nhanh.
Mà tốp người thứ hai vốn dĩ còn có hơi do dự, nhưng vừa nhìn có người đang tranh giành, ngược lại cũng không kiềm chế nữa.
Từ Toa và Giang Phong lùi ra ngoài, cô nhỏ giọng nói: “Vậy mà những người này còn tới giành nhau.”
Giang Phong: “Bởi vì thích hợp.”
Tốt hơn so với áo may ô cũ, bọn họ nhập hàng chỉ bảy đồng năm, nhưng bọn họ đều lấy kích cỡ lớn, mà kích cỡ lớn này, chỉ riêng mua nguyên liệu không tính phiếu vải cũng đến mười đồng rồi. Càng đừng nói đến hình vẽ in trên đó, lại còn rất hoàn chỉnh.
Bọn họ trực tiếp bán mười năm đồng không cần phiếu, chắc chắn cũng không khó bán. Như thế cũng tương đương với kiếm tiền gấp đôi rồi. Bọn họ có ngốc mới không bán hàng.
Tuy rằng mới là ngày đầu tiên, nhưng bên này đã náo nhiệt giống như cái chợ, ngay cả công nhân nữ trong phân xưởng cũng buồn bực vì sao lại có nhiều người tới lấy hàng như vậy. Nhưng rất nhanh đã yên tĩnh lại, nhưng nếu thật sự có chuyện gì, cũng được lan truyền rất nhanh.
Đặc biệt là những người dám xông xáo vào giai đoạn đầu cải cách mở cửa, ít nhiều đều được tính là khách quen ở chợ đen. Bọn họ đều có người của mình ở trong giới, tuy rằng mua bán kiếm tiền không muốn nói cho người ngoài, nhưng ra ngoài rồi, hành động tổ đội chắc chắn vẫn thích hợp hơn là đơn độc chiến đấu, cho nên không phải người càng tới càng đông hay sao?
Cứ nói tốp người nhập hàng vào đầu tiên đi, trong đó có một người họ Hoàng, anh ta làm ở chợ đen đã được vài năm, lần này ra ngoài cũng là để sống mái một phen, muốn đi xem thế nào. Lần này anh ta lấy một trăm cái quần và ba trăm cái cái áo may ô. Đây là toàn bộ gia sản của anh ta.
Khi anh ta lấy hàng cảm thấy vô cùng kích động, chỉ hận không thể bán luôn cả mình để mua thêm, nhưng trên chuyến tàu trở về, trái tim cũng đập như sắp nhảy ra ngoài. Anh ta không dám nghĩ đến nếu như lô hàng này thất bại thì sẽ thế nào.
Nếu thật sự không được, những phấn đấu trong vài năm này của anh ta đều xong hết, anh ta sợ phải làm lại từ đầu.
Bất an không?
Có.
Lo lắng không?
Cũng có.
Tóm lại, một con đường này, anh ta cũng vô cùng khẩn trương, đặc biệt là anh ta còn lấy màu trắng. Tuy rằng vẫn chưa về đến nhà, nhưng đã có hơi hối hận, nếu như toàn bộ là màu đỏ thì tốt rồi, trong đám áo may ô của anh ta có hai trăm cái trong đó là màu đỏ, còn một trăm cái là màu trắng, phía trên con có gấu trúc ôm cây trúc xanh trông vô cùng đáng yêu và rõ ràng.
Đây là cái anh ta do dự nửa ngày mới cầm.
Nhưng bây giờ còn chưa về đến nhà đã hối hận rồi.
Chuyến tàu ba ngày rưỡi, cuối cùng anh ta cũng về đến nhà, vừa khiêng hành lý của mình xuống xe lửa, đã nhìn thấy đối tượng của anh ta đứng đợi ở nhà ga, hai người vẫn chưa kết hôn. Nhà đối tượng của anh ta đều là công nhân, những năm này vẫn luôn không đồng ý, phá rối uyên ương. Cho dù anh ta kiếm được thêm một chút ở chợ đen, nhưng bên đó cũng không coi trọng, cảm thấy tiền này không chính đáng.
“Lão Hoàng.”
Lão Hoàng chạy nhanh tới: “Thúy Thúy, sao em lại tới đây?”
Thúy Thúy: “Em qua đón anh.”
“Sao em biết hôm nay anh về?”
Thúy Thúy cười: “Ngày nào em cũng tới hết.”
Trong lòng lão Hoàng ấm áp, bảo: “Đi, chúng mình đi ăn chút gì nhé.”
Thúy Thúy: “Không cần đâu, lần này tới Bàng Thành thuận lợi cả chứ? Bên đó thế nào?”
Nói đến chuyện này, lão Hoàng đáp: “Anh cũng không nhìn ngắm nhiều cho lắm, vừa xuống xe lửa anh đã đi lấy hàng rồi, sau đó lại vội vàng trở về ngay, cũng không đi khắp nơi tham quan, nhưng chỗ anh lấy hàng là do một hộ cá thể mở, chủ nhân còn là nữ nữa, trời đất, cô ấy lớn lên giống như trong tranh vậy.”
Thúy Thúy liếc mắt nhìn anh ta: “Anh còn biết nhìn người khác.”
Lão Hoàng cười ha ha, đáp: “Chồng của cô ấy cũng đẹp lắm, nhà xưởng này là vợ chồng cô ấy mở, chồng cô ấy cũng giống như đại minh tinh vậy, còn vô cùng, vô cùng…”
Anh ta không biết hình dung cho lắm, không nói ra được từ “khí chất” kia, nhưng vẫn bảo: “Vừa nhìn đã biết là người đọc sách rồi.”
Thúy Thúy: “Sao người đọc sách lại làm hộ cá thể?”
Lão Hoàng: “Bây giờ bên đó đang khuyến khích đó em.”
Nói đến đây, anh ta lấy lại tinh thần, bảo: “Đúng rồi, tuy quần áo đơn giản, nhưng cũng đẹp lắm.”
Anh ta mở túi ra, bảy trên mặt đất: “Em xem, con gấu trúc này có đáng yêu không? Anh…”
“Anh bạn, cậu có bán cái áo này không?”