Chương 581: Mở rộng kinh doanh 1
Người bình thường thật sự rất khó tưởng tượng được, trong vòng một năm có thể khiến bên này xuất hiện thay đổi như nghiêng trời lệch đất như vậy. Nhưng cũng vì Từ Toa không ngừng xây thêm, cho nên tiền mặt trên sổ sách của bọn họ, thực sự chỉ đủ cho ba tháng chi tiêu thực tế.
Ngoại trừ vợ chồng Từ Toa, Giang Phong, và mấy nhân viên quan trọng trong văn phòng ra, những người khác hoàn toàn không biết, nhà xưởng lớn bọn họ thoạt nhìn không thua gì doanh nghiệp quốc gia, nhưng trên thực tế lại không có tiền gì.
Tuy nói là về mặt sổ sách không nhiều tiền, nhưng ngay cả Hướng Tinh thân là nhân viên tài vụ cũng không cảm thấy lo lắng.
Ai nói sổ sách cứ nhất định phải có tiền mặt mới tốt hơn?
Trong khu xưởng này của bọn họ, những nhà xưởng này đáng bao nhiêu tiền, dùng đầu ngón tay cũng có thể tính ra được.
Bàn về làm ăn, Từ Toa thật sự là một người thuộc phái cấp tiến, gần như cô không muốn thấy trong sổ sách có tiền, chỉ cần có tiền, khó tránh khỏi muốn lăn lộn một phen. Cũng may, tạm thời sau khi ổn định, bọn họ cũng xem có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thực ra Từ Toa làm liên tục không nghỉ, bản thân cô không thấy mệt sao? Cô cũng mệt, nhưng cô cũng biết, cơ hội của mình chính là những thứ này.
Nếu không nhanh chóng phát triển trong mấy năm này, vậy qua vài năm nữa, khắp các nơi sẽ từ từ phát triển, bắt đầu đi từng bước về phía thị trường hóa, lúc đó còn có rất nhiều người tới Bàng Thành lấy hàng nữa không? Có lẽ là có, nhưng chắc chắn không thể một ngày được một đấu vàng như hiện tại.
Chính vì như vậy, Từ Toa nhanh chóng tích lũy của cải, hơn nữa cũng là một kiểu quảng cáo biến tướng, khiến người cứ nhắc đến xưởng quần áo, là có ấn tượng sâu sắc đối với Thủy Mộc. Như vậy cho dù giai đoạn sau bọn họ không có sự hỗ trợ của thành phố Giang Hải, thì việc sản xuất bên này vẫn là sự lựa chọn đầu tiên của người khác.
Thêm nữa, Từ Toa cũng muốn trong những năm thị trường khá hỗn loạn này cố hết sức lôi đồ từ thành phố Giang Hải ra.
Những thứ này đặt ở thành phố Giang Hải, thật sự không có tác dụng gì cả, hơn nữa cũng sẽ biến mất. Cho dù cô có sống yên bình đến một trăm tuổi, thì những thứ này chẳng qua cũng là hàng tồn tại một trăm năm. Vậy tại sao không lấy ra ngoài để bọn chúng được thể hiện giá trị vốn có của mình.
Kiếm tiền là một mặt, không lãng phí cũng là một mặt khác.
Hơn nữa, những thứ này rẻ, tuồn vào thị trường sẽ khiến rất nhiều người càng có thể mua được quần áo hơn.
Từ Toa cũng không cảm thấy những người này lấy hàng sẽ bán ra với giá cao, bọn họ chắc chắn cũng chỉ có thể dựa theo giá hàng đã qua sử dụng để bán, đừng thấy những bộ quần áo này đều bảy, tám phần mới, còn có rất nhiều bộ chín phần mới, nhưng bọn chúng quá ngắn.
Hơn nữa nhãn mác đều bị xé sạch xuống, phía bên Từ Toa có một đội công nhân nữ chuyên môn cắt mác và khử trùng.
Cho nên nếu nói bán chúng như quần áo mới, chỉ cần người có chút hiểu biết đều sẽ không tin.
Nhưng phải nói rằng, tuy rằng hàng hóa đã qua sử dụng ở bên bọn họ không nhiều, nhưng hàng đã qua sử dụng quả thực rất dễ bán, không thua gì hàng mới một chút nào. Rất nhiều người lấy hàng cũng không phải để bán, mà là để cho nhà mình dùng.
Bởi vì trong quan điểm của rất nhiều người, một lô quần áo đã qua sử dụng và đồ dùng trong nhà này ở xưởng quần áo bọn họ, đều tới từ Cảng thành.
Bây giờ đang ở thời kỳ nào?
So với vài năm trước đây luôn lo lắng khi bàn về quan bàn về quan hệ hải ngoại, thì bây giờ lại đang là thời kỳ nhắc tới mà cảm thấy tự hào.
Loại người xuyên không như Từ Toa hoàn toàn không có cách nào hiểu được, nhưng cô có hiểu hay không, dường như cũng không quan trọng một chút nào cả. Đồ nhà cô dễ bán là được rồi. Bây giờ mỗi tối Từ Toa đều phải chuẩn bị một lô hàng để mang ra, nhưng cho dù cô có mang bao nhiêu, dường như vẫn không đủ bán.
Chẳng qua chỉ mới một năm thôi, Từ Toa cảm thấy mình đã dọn sạch nhà dân ở Thành Nam của thành phố Giang Hải, bởi vì mưa ở Bàng Thành thường xuyên hơn ở quê nhà bọn họ, cho nên thời gian cô và Giang Phong ở cùng nhau cũng nhiều lên, nhưng chỉ như vậy, hai người vẫn mệt như cũ.
Mệt thì mệt thật, nhưng tiền cũng kiếm được cũng nhiều thật.
Con người Từ Toa chính là như vậy, nếu đã có tiền vậy sẽ không gom góp, cô chủ động liên lạc với bộ ngành chính phủ để làm thủ tục. Tuy rằng lúc này rất nhiều người chưa có ý thức này, cảm thấy giao tiền cho thôn chính là đã mua mảnh đất này rồi, nhưng Từ Toa biết không phải.