Chương 582: Mở rộng kinh doanh 2
Cô đã trả phí chuyển nhượng đất đai, cầm được giấy đỏ quyền sử dụng đất thuộc sở hữu nhà nước, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Mà phía bên chính phủ cũng vui vẻ, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy người nào tự giác như vậy, hơn nữa cũng hoàn toàn nhìn thấy cái tốt của đất đai.
Từ Toa không biết, thực ra cô là người đầu tiên ở Bàng Thành cầm được giấy tờ đất chính quy, nhưng người trong thôn nghe nói bọn họ còn phải giao tiền cho bên chính phủ, lại thấy ngại… Nhưng ngược lại Từ Toa không cảm thấy có gì, hiện tại cô mua đất, cũng là vì một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, cô đã chiếm được lời.
Nếu thật sự kéo dài tiếp, người chiếm lời cũng chưa chắc đã là cô.
Lại nói tiếp, từ lúc đám người Từ Toa mở xưởng ở bên này, ngược lại trong thôn bọn họ cũng lập tức phát triển hẳn lên, lúc đầu luôn nói đây là một thôn trong thành phố, nhưng bây giờ không phải nữa. Không nói trong thôn có bao nhiêu đồng chí nữ, đồng chí nam làm công ở bên này, mà chỉ riêng nhận việc từ bên công trình kiến trúc của bọn họ, cũng nhận được không ít.
Trong một năm, cũng chưa từng nghỉ ngơi.
Ngoại trừ những cái này ra, kinh tế cũng vực dậy, người tới người lui, ăn uống đi lại, nào có cái nào không tốn tiền?
Trong thôn đều mở mấy nhà trọ nhỏ và mấy tiệm cơm nhỏ, cho dù là làm đồ ăn thế nào cũng đều đông đúc người.
Tóm lại, mọi người đều thật tình cảm giác được, trong mệnh của người Từ Toa này mang theo tài phú, không chỉ bản thân cô một đường thông thuận, tài nguyên dồi dào, mà bất cứ người nào ở gần cô, cũng có thể vớt được chút ít. Từ Toa ở bên này làm ăn phất lên, năm mới chắc chắn không có thời gian về quê.
So với sự bận rộn của Từ Toa và Giang Phong, ngược lại cả gia đình Từ Sơn vẫn ổn, cho nên một nhà bọn họ đều lên xe lửa, trên đường tới đây.
Thực ra hơn nửa năm này, thi thoảng mọi người cũng hỏi thăm anh em nhà họ Hoàng về chuyện ở Bàng Thành. Bọn họ lấy hàng thi thoảng còn giúp Từ Toa mang hộ vài thứ về nhà, từ đó có thể tưởng tượng ra được, bên này chắc hẳn thật sự rất tốt.
Nhưng, suy cho cùng, tưởng tượng cũng không liên quan gì với tận mắt chứng kiến.
Một nhà ba người xách túi lớn túi nhỏ xuống dưới xe lửa, tuy rằng bọn họ đã ăn mặc rất có thể diện, nhưng trong quan điểm của người ngoài, vừa nhìn vào vẫn sẽ cảm thấy đây chính là mấy người nông dân ra ngoài làm công. Nhưng thường làm công đều đầu năm tới, mà bọn họ thì cuối năm tới, ngược lại cũng khiến người ngạc nhiên.
Năm nay Từ Đường mười hai tuổi, qua năm sẽ là mười ba, học năm nhất trung học cơ sở.
Tuy rằng chị họ vẫn luôn nói có thể tới bên cô đi học, nhưng cô bé cũng không còn là đứa trẻ chín tuổi nữa, ít nhiều vẫn hiểu được, gây phiền phức cho người khác là không được. Còn nữa, ba mẹ của cô bé chỉ có một đứa con gái là cô bé, nên cô bé cũng không muốn rời khỏi bên người bọn họ.
Cô gái nhỏ chính cô bé được trải đời nhiều nhất ở trong thôn, nhưng sao vừa tới Bàng Thành lại vẫn rất ngơ ngác.
Người cũng ngơ ngác như thế còn có Từ Sơn.
Lần trước anh ta tới là tháng một năm tám mươi, qua đây để giúp đám người Từ Toa giám sát công trình, lúc này mới ngắn ngủi một năm thôi, bây giờ đã qua tháng một năm tám mốt, lại nhìn bên này, thấy khác biệt một trời với lần trước anh ta tới.
Biết thì chỉ là thay đổi một năm, nhưng không biết, anh ta còn cho rằng đã cách rất nhiều năm rồi.
Từ Sơn ngơ ngác, vậy Cổ Đại Mai không ra ngoài nhiều lại càng ngẩn người hơn, đừng thấy bình thường cô ta giương nanh múa vuốt, nhưng thật sự vượt nghìn dặm xa xôi ra ngoài, lại là chuyện hoàn toàn khác hẳn, làm sao không khiến người ngạc nhiên cho được.
Cái trán của cô ta bắt đầu đổ mồ hôi, không chỉ là khẩn trương, mà còn là vì nóng. Khi cô ta tới có mặc áo bông, nhưng sao càng tới càng nóng như thế. Lại nhìn trên đường, vậy mà còn có người chỉ mặc một cái áo sơ mi.
Cổ Đại Mai liên tục đổ mồ hôi: “Má ơi… anh mau nhìn xem, Từ Toa tới chưa?”
Từ Sơn nhìn trái nhìn phải, cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
“Cậu!” Một chiếc xe dừng lại, người trên xe vẫy tay.
Từ Sơn vừa nhìn thấy cháu gái ngoại, trái tim vốn còn treo lên cũng xem như hạ xuống không ít, anh ta nhanh chóng bảo: “Bọn cậu ở đây.” Sau đó nói: “Đi, Toa Toa tới rồi.”
Bọn họ khiêng hành lý qua, lúc này Từ Toa đã xuống xe, một cô gái ở trên xe cô chủ động nhận túi đồ, Từ Sơn nói: “Không cần không cần, cái này rất nặng.”
Cô gái đó không nói hai lời, trực tiếp nhận lấy, rồi nhẹ nhàng đặt vào thùng xe sau.
Từ Sơn: “…”
Từ Toa đi lên xoa đầu em gái, bảo: “Ái chà, em đã cao lên không ít rồi.”
Từ Đường mỉm cười: “Em ăn nhiều lắm.”
Tuy rằng đã rất lâu không gặp nên có hơi xa lạ một chút, nhưng vừa nhìn thấy người, lại cảm thấy chị họ vẫn không thay đổi gì cả.
Từ Toa: “Lên xe đi.”
Một nhà ba người Từ Sơn lên xe, nhìn thấy nữ đại lực sĩ vừa rồi chủ động lái xe, chiếc xe rất nhanh đã rời đi.