Chương 622: Họp báo 5
Ở đây chỗ ngồi được dựa theo số, không phải do lấy hàng nhiều hay ít mà trên cơ bản đều căn cứ theo thứ tự được phát ra ngoài, nhận được sớm thì được ngồi lên phía trên một chút. Nhận được muộn thì phải ngồi phía sau, nhưng cũng rất kì diệu, bởi vì tất cả mọi người là lấy hàng từ nói khác cho nên không thể bảo đảm mình là người đầu tiên nhận được.
Cũng hết cách.
Nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên tiến hành cho nên việc nhỏ như vậy chen ngang cũng không có gì không ổn.
Ông Trần: “Vận khí hai người không tệ đấy.”
Nhìn thiệp mời của nhau, ông Trần cười ha ha: “Tôi ngồi sau hai người.”
Mọi người nối đuôi nhau ngồi xuống sau đó lặng lẽ quan sát mấy đối thủ cạnh tranh này. Người ở đây thật sự không ít đấy! Nhưng bọn họ cũng không bất ngờ lắm bởi vì ở đây đã chứa đủ hơn hai trăm người rồi, còn rất nhiều người không có thiệp mời cũng không tham gia buổi họp báo lần này.
Hoàng Lão Đại hạ giọng: “Anh nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, không biết lần này bọn họ có đặt không.”
Hoàng Lão Nhị: “Anh, cho dù bọn họ có đặt hay không thì chúng ta cũng sẽ đặt.”
Thật ra Hoàng Lão Đại chưa từng trải tình huống như vậy, trong lòng vẫn hơi do dự, trên thực tế đến đây theo nhóm cũng không phải chỉ có hai anh em bọn họ, nhưng không phải mỗi người cũng đều nhận được một tấm thiệp mời. Đội bọn họ như vậy, đội khác cũng thế.
Có người thành lập đội, cũng có người hùn vốn, cảm giác không thể làm chủ khiến cho mình do dự.
Hoàng Lão Nhị thấp giọng: “Đặt sớm có thể nhận được hàng sớm, không phải là 2% tiền cọc thôi sao? Em thấy xứng đáng. Thật ra chúng ta cũng không mất gì. Cũng không phải cho không họ, có thể đưa vào trong tiền hàng. Hơn nữa lấy hàng còn được ưu đãi khác, em nghĩ chúng ta có thể nhận được một phần lợi ích từ quần bò.”
Hoàng Lão Đại đưa tay ra hiệu không cho anh ta nói nữa.
Thật ra những người xung quanh đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe, ông Trần phía sau cũng vậy.
Ngay lập tức, ngoài cửa truyền vào chút âm thanh ồn ào, bọn họ đều đồng loạt nhìn qua thì thấy Giang Phong và Từ Toa đã đến, mấy năm nay hai vợ chồng họ cũng không thay đổi gì cả, trẻ đến không thể tin được, vừa nhìn đã cảm thấy là đôi vợ chồng trẻ hai mươi tuổi non dạ.
Người kiếm tiền từ việc kinh doanh ít nhiều gì cũng sẽ hơi tự phụ, chợt nhìn thấy đôi vợ chồng còn trẻ như vậy, trong lòng không khỏi nảy sinh chút ý nghĩ khinh thường.
Nhưng cũng có người lập tức phản ứng đừng nên trông mặt mà bắt hình dong.
Tuy họ đều lấy hàng ở Thủy Mộc nhưng thật ra chỉ tiếp xúc với người bên bộ phận tiêu thụ, rất ít khi tiếp xúc với vợ chồng Giang Phong Từ Toa. Một số người không phải gặp lần đầu, một số thì gặp lần đầu.
“Đây là.....”
“Giám đốc Từ và giám đốc Giang của Thủy Mộc.”
“Giám đốc Giang này cũng thật là, sao lại để cho vợ đi ra xuất đầu lộ diện chứ.”
“Ông không biết à? Thủy Mộc là do một tay giám đốc Từ, giám đốc Giang mới là phó giám đốc.”
“......” Người đàn ông nói chuyện lúc đầu yên lặng lại, nhất thời không biết nên nói gì.
“Tôi biết vợ chồng họ cùng xây dựng, nhưng không ngờ họ lại trẻ vậy.”
“Thật ra họ cũng không trẻ lắm, chẳng qua là nhìn trẻ......” Có người do dự nói: “Tôi nghe nói lúc đầu giám đốc Giang là giảng viên ở đại học y Quảng Châu, tham gia khôi phục kỳ thi Đại Học lần thứ nhất......Vậy ít nhất cậu ta cũng là sinh viên đại học đúng không? Đại học ngừng thi tầm mười năm, vậy chắc chắn đã tốt nghiệp trước đây......”
Tính toán thế này thật đúng là càng hoảng sợ hơn.
Ôi mẹ ơi, rốt cuộc là người này bao nhiêu tuổi vậy.
Lúc này Hoàng Lão Nhị không nhịn được được, nói: “Giám đốc Giang là thiếu niên thiên tài, hơn mười tuổi đã thi đậu đại học thủ đô. Bây giờ có lẽ cậu ta cũng cỡ tuổi tôi, khoảng ba mươi tuổi. Tôi nhớ hình như hình như cậu ta tốt nghiệp đại học năm 65 gì đó rồi.”
Hoàng Lão Nhị nói xong khiến cho mọi người yên lặng một cách kì lạ.
Bây giờ mọi người rất tôn sùng những người có học thức, mặc dù có tiền rất tốt, nhưng người có học thức sẽ được mọi người coi trọng.
“Cậu ta giỏi thật đấy.”
“Cho nên ai cũng phải học tập cho tốt, học tập tốt rồi đầu óc sẽ nhanh nhạy, nếu không dạy học đi làm việc khác cũng sẽ thuận lợi.”
“Chắc chắn rồi, ông xem quy mô của Thủy Mộc đây là biết liền.”
Người anh em tham ăn nuốt chửng bánh ngọt như một con rắn ngồi trước hai hàng quay đầu lại nhìn bọn họ nói: “Hai người nghĩ cái rắm đấy. Thủy Mộc phát triển được như ngày hôm nay là do Từ Toa tài giỏi, học sinh tài giỏi của lớp chúng tôi.”
Mặc dù Từ Toa không phải là người học giỏi nhất, nhưng cô có tư duy vượt trội đấy, hơn nữa có thiên phú.