Chương 651: Hành trình đến thủ đô 1
Giang Phong vừa đến chỗ thu mua len và lông cừu, xưởng của bọn họ nhanh chóng vận hành.
Cũng may theo sự phát triển của thời gian, bây giờ đã có rất nhiều người đến Thâm Quyến tìm việc làm, nếu không thì bọn họ sẽ bị thiếu công nhân. Xưởng chính thức vận hành. Bên phía Giang Phong cũng đã đặt vé xe lửa đi thủ đô xong.
Tiểu Mộc Mộc và Tiểu Thủy Thủy, hai đứa nhóc đều tự chuẩn bị quần áo của mình, chúng cứ nhét lộn xộn, rất vui vẻ khi được ra ngoài với ba mẹ. Giang Phong và Từ Toa cũng mặc kệ bọn chúng.
Bà Từ muốn giúp đỡ nhưng hai đứa nhóc lại không cần.
“Chuyện của mình tự mình làm!”
“Đúng vậy!”
Lúc này đi ra ngoài, ngoại trừ bốn người nhà Từ Toa ra còn có bà Từ và chàng trai Tiểu Triệu mà Từ Hồng Vĩ đã sắp xếp giúp. Tổng cộng có sáu người, khoảng cách từ Thâm Quyến đến thủ đô đúng là không gần, đoạn đường này bọn họ cũng phải đi vài ngày.
Không thể không nói, đi ra ngoài thật sự không dễ dàng chút nào, nhưng mấy đứa nhỏ thì không nghĩ như vậy, bọn chúng rất ít khi được đi ra ngoài, mặc dù lúc nhỏ cũng từng được đi xe lửa như vậy, nhưng lúc đó nhỏ lắm rồi.
Bọn nhóc gần như không bị ảnh hưởng gì cả, cho nên lần này đi xe lửa rất vui, dọc đường không chịu ngồi yên, toàn bộ hành trình đều phấn khởi. Trừ bọn chúng ra thì bà Từ là người phấn khởi nhất.
Người ở thời đại này có ai mà không muốn đến thủ đô xem thử, bà Từ cũng vậy. Bà cụ cũng không ngờ mình lại may mắn như thế, có cơ hội được đến thủ đô.
“Bà nhất định phải đến thủ đô xem thử.”
Bà Từ nghiêm túc nói cho Từ Toa nghe, Từ Toa cười nói: “Đương nhiên rồi.”
Có đôi khi có một số việc thật sự rất kỳ diệu. Phải biết là ở đời trước, lần đầu tiên bà ngoại cô dẫn cô đi du lịch cũng là đến thủ đô.
Lúc ấy bà ngoại cô cũng nói một câu như vậy.
Cho nên Từ Toa rất xúc động, chẳng qua cũng đúng, những người già này, một đường vất vẻ đi lên. Cho nên đương nhiên niềm tin trong lòng sẽ mạnh hơn. Xe lửa dừng ở nhà ga thủ đô, bởi vì đến trạm cuối nên Từ Toa cũng không xuống xe lửa gấp, người xuống được bảy, tám phần đỡ chật rồi thì lúc Giang Phong và Tiểu Triệu mỗi người ôm một đứa nhóc mới cùng xuống xe lửa. Hai nhóc mập nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng không đủ.
Mà Từ Toa thì kéo bà Từ, phải nói là bà Từ kinh ngạc cũng không ít hơn hai đứa nhóc đâu.
“Mẹ ơi, chúng ta đến thủ đô.”
Từ Toa nhẹ nhàng cười, nói: “Đúng rồi, chúng ta đến thủ đô.”
Cô nhìn bạn nhỏ, hỏi: “Có vui không?”
Hai đứa nhóc gật đầu mạnh, nhìn trái nhìn phải nhiều hơn nữa.
Giang Phong vỗ cái mông nhỏ của con trai, nói: “Con đàng hoàng chút nào, nặng như vậy rồi mà không đàng hoàng chút nào cả.”
Nhóc con hùng hồn đáp: “Con tò mò mà.”
Từ Toa bật cười, nói: “Con ngoan chút đi.”
Phong cảnh ở thủ đô và Thâm Quyến hoàn toàn khác nhau, cũng đúng, sự khác biệt giữa miền nam và bắc rất rõ ràng, nói đâu cho xa, bây giờ ở Thâm Quyến đã vô cùng nóng nhưng bước vào thủ đô lại cảm thấy vẫn ổn.
Ngoại trừ nhiệt độ khác nhau thì mấy cái khác cũng khác, Thâm Quyến phát triển nhanh chóng nhưng bởi vì khá gần Cảng Thành cho nên gu thẩm mỹ ở đó thời thượng hơn, mà với tư cách là thủ đô, Bắc Kinh theo quy củ hơn rất nhiều.
Lúc này thủ đô vẫn chưa có taxi chính thức nhưng cũng có không ít xe xích lô ở đây đợi khách.
Giang Phong: “Đi thôi, chúng ta ngồi xe xích lô đi.”
Từ Toa lẩm bẩm: “Xe xích lô không an toàn.”
Nói thì nói thế thôi nhưng cô lại nhảy lên xe ngay.
Giang Phong: “...”
Hành động của em và lời nói của em thật sự không khớp nhau nhỉ.
Bởi vì có dẫn con theo nên Giang Phong đã đặt nhà khách được xem là tốt nhất thủ đô từ trước, Từ Toa yên lặng tính thử, cũng không biết còn bao lâu mới có khách sạn 5 sao, đời trước cô không đủ sức ở đó, nhưng hiện tại thì có thể.
Nhà khách này đắt hơn các nhà khách khác cho nên thái độ phục vụ cũng rất tốt. Không giống xí nghiệp nhà nước bình thường, ném thẳng vào mặt bạn.
Bởi vậy có thể thấy được, cho dù là lúc nào thì đắt tiền luôn có cái giá của đắt tiền.
Nhóm Từ Toa muốn một phòng gia đình và hai phòng đơn, Tiểu Mộc Mộc và Tiểu Thủy Thủy ở cùng với ba mẹ, hai đứa nhóc vừa bước vào đã “oa” liên tục, đây là lần đầu tiên bọn chúng ở nhà khách.
Mộc Mộc chạy tới chạy lui, nói: “Mẹ ơi, ở đây có thể nhìn thấy đường lớn bên ngoài.”
Lập tức lại bổ sung: “Cao cao.”
Từ Toa nở nụ cười: “Ừ, ở đây là lầu ba đấy.”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện chính là công ty bách hóa Vương Phủ Tỉnh, Từ Toa quay đầu lại hỏi Giang Phong: “Muốn qua xem thử không?”