Chương 652: Hành trình đến thủ đô 2
Thật ra bọn họ đến cũng không phải thời điểm tốt, bây giờ thời tiết đã nóng lên, một số nơi nóng nực đều mặc áo ngắn tay, cũng không biết trong bách hóa có bán áo len không. Nhưng Giang Phong lại cảm thấy nhất định có bán.
Anh nói: “Đừng gấp, rửa mặt rồi nghỉ ngơi một chút đã.”
Từ Toa: “Cũng được, đi, bà ngoại, cháu đưa bà về phòng.”
Phòng của bà Từ đối diện phòng Từ Toa, phòng của Tiểu Triệu kế bên phòng bà Từ, bà Từ tự nhận mình cũng đã thấy qua việc đời. Dù sao nhà bọn họ tốt như vậy, nhưng đi vào nhà khách, ít nhiều cũng thấy tò mò.
“Đây quả nhiên là thủ đô, nhà khách này chỗ nào cũng cao cấp.”
Bà Từ nhớ lần đầu tiên ở nhà khách là lúc đi Tây Nam viếng mộ con gái.
Nói một cách công bằng thì không thể so với ở đây.
Bà cụ cảm thán: “Tốt thì tốt thật nhưng đắt quá.”
Từ Toa nở nụ cười, nói: “Vị trí ở đây tốt, thật ra thì cũng khá rẻ, chúng ta đều muốn ở chỗ tốt một chút, đi ra ngoài một chuyến cũng không thể ở chỗ tệ quá được.”
Đây là sự thật, bà Từ gật đầu, tán thành nói: “Cháu nói đúng.”
Thật ra con người đều sẽ thích nghi với hoàn cảnh sống, trước kia bọn họ không có tiền nên tất nhiên bà Từ sẽ tiết kiệm khắp nơi, hận không thể chia một tệ ra làm hai phần để tiêu xài, nhưng bây giờ cuộc sống tốt hơn rồi, hiểu biết cũng nhiều. Bà Từ cũng dần dần chi mạnh tay hơn.
Bà và Cổ Đại Mai tiết kiệm không giống nhau.
Từ nhỏ Cổ Đại Mai đã sống cực khổ, keo kiệt từ trong xương tủy.
Nhưng khi bà Từ còn bé, thậm chí thời thiếu nữ sau khi kết hôn thì cuộc sống trôi qua cũng không tệ, nếu không phải hạn hán mất mùa, cũng không đến mức phải đi con đường chạy nạn. Bà cụ tiết kiệm là do tình thế bức bách chứ không phải nhất định muốn tiết kiệm tiền.
Cho nên nói gia đình và những chuyện phải trải qua khi còn bé làm ảnh hưởng đến một người nhất.
Từ Toa: “Cháu đã nói với Giang Phong là tối nay chúng ta sẽ đến Toàn Tụ Đức.”
Bà Từ: “Đó là cái gì vậy?”
Từ Toa: “Chỗ bán vịt quay.”
Cô nói chắc nịch: “Chắc chắn bà sẽ thích ăn.”
Bà Từ cũng thích ăn đúng không?
Chạng vạng tối, một nhóm người đi vào Toàn Tụ Đức, bà Từ chỉ nhìn giá đã cảm thấy mình không thích ăn mới lạ, mắc vậy mà còn không chịu ăn, bộ lưỡi mình dát vàng lên đó à?
Từ nhỏ đến lớn Tiểu Mộc Mộc và Tiểu Thủy Thủy không phải sống cực khổ, nhưng hai đứa nhóc này vẫn rất thích ăn thịt.
Nói chung là trên đời này đứa trẻ nào cũng giống như vậy, chỉ thích ăn thịt, không thích ăn rau.
Hai đứa nhóc nhìn thấy vịt quay được cắt thành từng miếng một, thèm đến nuốt nước miếng.
Từ Toa: “Hai con mèo nhỏ tham ăn.”
Hai đứa nhóc ôm cái bát nhỏ, nói một cách hợp lý: “Chúng con chưa từng được ăn mà.”
Đúng là bọn nhóc chưa từng được ăn vịt quay như vậy thật, Từ Toa nghĩ đến cũng bật cười: “Vậy hai đứa phải ăn nhiều một chút đấy. Đợi tới lúc chúng ta về rồi thì không có nữa đâu.”
Tiểu Mộc Mộc mở to mắt, nói: “Đúng rồi, về rồi thì không có nữa.”
Tiểu Thủy Thủy lập tức ăn một miếng to, hơi híp mắt: “Ngon quá.”
Em trai đã ăn rồi, sao Mộc Mộc có thể chậm hơn được chứ?
Cậu nhóc cũng nhanh chóng đuổi kịp, hai đứa nhóc nhét đầy một miệng.
Từ Toa: “Lúc ăn phải nhai kỹ nuốt chậm.”
“A...”
Giang Phong nhìn xung quanh, nói: “Ở đây đông thật.”
Từ Toa gật đầu: “Đương nhiên rồi, ai có thể chống lại sức hấp dẫn của vịt quay chứ? Có điều nếu có phòng bao thì tốt rồi.”
Giang Phong: “Chiếm chỗ?”
Từ Toa: “Như vậy thì có thể đáp ứng các nhu cầu khác nhau của khách hàng.”
Mọi người đều đang ăn uống, vợ chồng hai người bọn họ vẫn luôn thì thầm, bà Từ nhìn hai kẻ ngốc này, cảm thấy đây là cuộc sống càng lúc càng dễ chịu hơn.
Bà cụ nói: “Hai đứa mau ăn đi, nói nhảm nhiều quá.”
Từ Toa cười hì hì: “Vâng ạ.”
Cô đang chuẩn bị cúi đầu ăn, đột nhiên nhéo lên cổ tay Giang Phong một cái, Giang Phong: “Sao vậy?”
Từ Toa bĩu môi với anh, nói nhỏ: “Anh nhìn xem, người đó có phải Hồ Hạnh Hoa không.”
Giang Phong nhìn theo ánh mắt của Từ Toa, chỉ thấy ngoài cửa có ba nam hai nữ bước vào, trong đó một người dễ làm người chú ý, mặc một bộ váy cổ ngắn đỏ thẫm, tóc dài gợn sóng xõa tung trên vai vai, mày rậm môi đỏ mọng, ngoài Hồ Hạnh Hoa ra thì còn có thể là ai nữa.
Giang Phong nhướng mày: “Đúng là cô ta.”
Tính ra thì hình như lần trước bọn họ gặp nhau ở nhà hàng quốc doanh dưới quê, cũng được sáu bảy năm rồi.
Từ Toa cảm thán: “Nhìn cô ta khác trước đây quá.”
Lần gặp nhau đó, Hồ Hạnh Hoa còn mang theo vài phần mỏi mệt khi phải làm việc, nhưng bây giờ xem ra thì hoàn toàn không có chuyện như vậy nữa.
Nói một câu không dễ nghe, nhìn cô ta bây giờ hơi lẳng lơ.