Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 666 - Chương 666. Thay Đổi 6

Chương 666. Thay đổi 6 Chương 666. Thay đổi 6

Chương 666: Thay đổi 6

Nếu như anh ta không giải ngũ thì lúc chấp hành nhiệm vụ thật sự sẽ liên lụy đến đồng đội, chuyện nhỏ từng tí một cũng có thể tạo thành vấn đề lớn.

Theo lý mà nói Tiểu Triệu được phân vào một đơn vị với chức vị khá tốt, là phó phòng an ninh của một xí nghiệp quốc doanh lớn.

Chỉ là ba mẹ của anh ta mất sớm, anh trai chị gái nuôi anh ta khôn lớn mà sức khỏe của anh trai lại vô cùng xấu, trong nhà còn mấy đứa cháu trai cháu gái, cho dù có tiền lương của anh ta trợ giúp bù vào cũng đói đến xanh xao vàng vọt. Cuộc sống của nhà chị gái cũng khó khăn, mấy đưa cháu ngoại trai, cháu ngoại gái giống mấy cây củ cải nhỏ. Anh ta suy đi tính lại, mặt dày tìm quan hệ đổi công việc này của mình với người ta.

Nói thế nào thì vị trí này của anh ta cũng là lãnh đạo nhỏ, dù sao chăng nữa cũng sẽ có người nhìn trúng.

Hành động một phen, công việc của anh ta đã không còn.

Anh trai và chị gái của anh ta cũng đã thuận lợi vào làm công nhân công xưởng.

Vốn dĩ Tiểu Triệu muốn mang gánh nặng ra ngoài làm công, lại bất ngờ nhận được điện thoại của cấp trên cũ, cấp trên của anh ta là lãnh đạo năm đó của mẹ Từ Toa. Quan hệ của ông ta với Từ Hồng Vĩ khá tốt, ông ta đã giới thiệu anh ta cho Từ Hồng Vĩ.

Thật ra Tiểu Triệu không quen biết Từ Hồng Vĩ, cấp bậc của Từ Hồng Vĩ cao nên Tiểu Triệu căn bản chưa từng gặp qua người này nhưng không ngăn được việc anh ta biết người này.

Sau khi Từ Hồng Vĩ gặp Tiểu Triệu rất hài lòng anh ta nên đã giới thiệu anh ta qua bên Từ Toa. Nói thật thì trước khi đến trong lòng Tiểu Triệu thấp thỏm bất an, tuy rằng anh ta cũng là người đã từng vào sinh ra tử nhưng cuối cùng chưa từng trải qua hoàn cảnh như thế này.

Cho dù ba con nhà họ Từ đều khăng khăng công việc của anh ta là chịu trách nhiệm về an toàn của hai đứa trẻ nhưng Tiểu Triệu vẫn hi vọng mình có thể làm được nhiều việc hơn tí nữa, nếu không thì thật có lỗi với tiền lương 100 đồng một tháng. Khoản tiền lương này quả thật quá cao.

Anh trai chị gái của anh ta làm công nhân trong công xưởng ở quê nhà một tháng mới được 24 đồng.

Thời gian anh ta đến không lâu, ban đầu vẫn nghĩ rằng ngoài việc chăm sóc trẻ con thì cố gắng hết sức có thể làm nhiều chuyện hơn chút, không được có lỗi với mức lương mà người ta đã trả cho anh ta. Anh ta nhận mức lương này mà hổ thẹn.

Nhưng mà ở trên xe một lúc như thế Tiểu Triệu liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, anh ta chắc là không giúp đỡ nổi việc gì rồi.

Trước đây anh ta cũng không cảm thấy mình đần độn như thế này nhưng nghe bọn họ nói những điều kia anh ta chỉ cảm thấy mình có nghe cũng chẳng hiểu. Vốn dĩ còn cảm thấy vợ chồng Giang Phong và Từ Toa vô cùng bình dị gần gũi giống như vợ chồng nhà hàng xóm.

Thế mà trong thoáng chốc bọn họ đã thay đổi phán đoán của anh ta.

Cho nên người ta có thể mở công xưởng thì tuyệt đối không phải là gối thêu hoa.

Cho nên anh ta cũng chỉ có thể làm bảo vệ, chăm sóc thật tốt hai em bé nhà người ta.

Bởi vì điều anh ta suy nghĩ lại tốt lắm, muốn giúp đỡ nhiều nhưng mà IQ không cho phép mà.

Tiểu Triệu chán nản dựa vào cửa sổ, cảm thấy mình thật sự đã hiểu lầm lớn với chính mình. Làm sao mà anh ta có mặt mũi thấy mình có thể giúp đỡ chứ.

Xe chạy thẳng đến công xưởng, vợ chồng Từ Toa cũng không đi vào mà trực tiếp đi đến tòa nhà văn phòng, bà Từ nhìn biểu cảm của Tiểu Triệu, cười nói:

“Không quen phải không?”

Tiểu Triệu vò đầu nói: “Cháu không hiểu chuyện bọn họ nói.”

Bà Từ: “Bà cũng không hiểu, không hiểu thì không hiểu thôi chứ? Người ta luôn có thứ họ hiểu biết, cháu bảo bọn chúng đi làm ruộng, hai đứa nó cũng không biết đâu. Mà nói thân thủ tốt thì chúng cũng không bằng cháu.”

Mộc Mộc líu ríu: “Học kungfu, học kungfu.”

Lúc này Tiểu Triệu cười càng rạng rỡ: “Được, học kungfu.”

Một mình anh ta xách tất cả hành lý, giờ đây lại cảm thấy thật ra mình vẫn còn dùng được, tối thiểu thì vợ chồng bọn họ không có sức bê nhiều đồ như thế này.

“Bà Từ, lúc cháu đang rảnh rỗi này bà có việc gì thì cứ gọi cháu.”

Bà Từ lại nghiêm mặt nói: “Không cần đâu, cháu không cần làm gì cả.”

Bà cụ nghiêm túc: “Công việc của hai đứa nó bận rộn, điều chúng không yên tâm nhất chính là hai đứa nhỏ, cháu ở đây chủ yếu là chịu trách nhiệm về hai đứa nhỏ. Đây là công việc quan trọng nhất của cháu. Những việc khác đều là chuyện nhỏ, trong nhà có thuê một người bảo mẫu đã đủ rồi. Công việc này của cháu lại chẳng phải người nào cũng làm được nên càng quan trọng hơn.”

Bình Luận (0)
Comment