Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 667 - Chương 667. Thay Đổi 7

Chương 667. Thay đổi 7 Chương 667. Thay đổi 7

Chương 667: Thay đổi 7

Nói như thế trong phút chốc Tiểu Triệu cũng vỡ lẽ ra, đúng thật nhà ngài Từ tìm anh ta là vì sự an toàn của bọn trẻ.

Bà Từ: “Phim điện ảnh Hồng Kông kia cũng chiếu rồi đấy, có mấy đứa trẻ nhà có tiền bị người xấu bắt cóc đòi tiền chuộc đó.”

Tiểu Triệu: “!!!”

Anh ta càng thêm nghiêm túc: “Bà yên tâm.”

Bà Từ gật đầu nói nói: “Cháu hiểu tính quan trọng là tốt rồi, qua mấy hôm nữa bà phải về quê, cũng phải hai tháng nữa mới có thể trở về, bên này chỉ có một mình cháu, cháu cũng phải bận tâm nhiều hơn.”

Tiểu Triệu: “Bà yên tâm đi.”

Anh ta cũng biết bà Từ muốn về quê đi thăm con dâu, anh ta nói: “Cháu nhất định sẽ chăm sóc, bảo vệ tốt Mộc Mộc và Thủy Thủy.”

Hai đứa nhỏ đã vui vẻ chạy lên phía trước, nghe thấy tên của chúng thì quay đầu nhìn lại.

Bà Từ: “Mau vào nhà đi nào.”

Bà Từ - bạn của người trẻ.

Bà ấy vừa nói một lúc thì Tiểu Triệu đã thật sự ghi nhớ cẩn thận.

Mà lúc này Từ Toa và Giang Phong nhanh chóng triệu tập quản lý cấp cao mở cuộc họp, gom công việc của mấy ngày nay lại một chút, phải nói rằng vấn đề lớn cũng không có còn vấn đề nhỏ cũng đều có thể giải quyết được. Tuy rằng có thể giải quyết nhưng bọn họ vẫn báo cáo.

Mà Giang Phong cũng xác định được bên cục kêu gọi đầu tư liên lạc với bọn họ là vì hội đồng kêu gọi đầu tư nước ngoài.

Hội đồng kêu gọi đầu tư đã dời lịch lên trước, đã định vào cuối tháng 9 mà nay dời lên trước hai tháng.

Lần họp này Giang Phong cũng nói chuyện của Hội đồng kêu gọi đầu tư ra, mọi người lập tức kích động hẳn lên.

“Đây là nhằm vào Hội đồng kêu gọi đầu tư của thương nhân nước ngoài? Chúng ta có thể tham gia?”

“Hội đồng này là của toàn quốc đó, chúng ta cũng có một chỗ, thật là quá đỉnh.”

“Vậy hàng hóa của chúng ta chẳng phải sẽ bán ra nước ngoài à?”

“Chúng ta bây giờ đều đang gấp rút cung cấp hàng cho bên ngoài, liệu hàng cung cấp có đủ không?”

“Anh đừng nói đến chuyện có cung cấp đủ không? Vấn đề là chúng ta làm thế nào bán cho bên ngoài.”

“Đúng đúng đúng, có thể kiếm tiền của bọn họ chắc chắn càng tốt hơn.”

……

Hiếm có dịp mọi người đồng thanh đồng lòng, phải biết rằng mấy vị ở công ty bọn họ cũng coi như là từng trải chút sự đời, không đến nỗi kích động như thế này. Có thể thấy bây giờ Hội chợ đầu tư nước ngoài làm người ta chấn động nhiều thế nào.

Từ Toa:

“Đây là hội chợ lần thứ nhất tôi nghĩ chắc sẽ không có nhiều doanh nghiệp tư nhân tham gia, chúng ta có thể tham gia cũng là bởi vì chúng ta cũng tính là doanh nghiệp phát triển khá sớm ở Thâm Quyến. Hơn nữa quy mô công xưởng cũng xem như không nhỏ. Chỉ có thể nói ‘Thiên thời địa lợi nhân hòa’. Chúng ta đã có cơ hội mà người khác không có, đã là ‘Thiên thời địa lợi nhân hòa’ vậy thì dĩ nhiên phải đáp ứng tốt. Chẳng ai chê tiền vào túi cả, nếu như có thể kiếm tiền thì cớ sao mà không làm?”

“Đúng, bà chủ nói đúng.”

Từ Toa: “Tuy rằng chúng ta có thể tham gia nhưng lại không thể điều khiển người khác mua hay không, cho nên chúng ta phải đưa ra phương án thích hợp để người ta thật sự cảm thấy đồ của chúng ta tốt rồi quyết định mua.”

Trần Thịnh: “Tôi về làm bản kế hoạch.”

Chị cả Vương: “Tôi đảm bảo mặt chất lượng, hàng hóa muốn dễ bán thì chất lượng nhất định cũng phải đi lên theo nếu không thì cũng chẳng dễ tuyên truyền.”

Đào Ngọc: “Bố trí hậu cần và nhân viên cứ giao cho tôi.”

Từ Toa: “Vậy mọi người cố gắng nhé!”

Điểm tốt nhất của Thủy Mộc bọn họ chính là phân công vô cùng rõ ràng, mỗi người đều có vị trí của mình, không lẫn lộn nhau cũng chẳng đến mức có vấn đề gì mà trốn tránh trách nhiệm đổ lỗi cho nhau. Giang Phong thấy mọi người đã phân công xong rồi thì nói:

“Tôi cùng giám đốc Từ đã bàn bạc qua rồi, chúng tôi đều cảm thấy Hội chợ buôn bán ngoại thương lần này khá thích hợp đánh chính vào áo len. Vì vậy trên mặt tuyên truyền cũng sẽ quay quanh cái này, phải nổi bật lên trọng điểm là sự ấm áp, mềm mại và thoải mái hiếm có.”

Trần Thịnh: “Vâng.”

Chỉ có điều anh ta vẫn vô cùng kinh ngạc hỏi: “Lần này chúng ta không đánh chính vào trang phục sao?”

Giang Phong nhìn về phía Từ Toa, Từ Toa nói: “Lấy áo len làm chính, trang phục làm phụ, chi phí vận chuyển len sợi của chúng ta cao lại phải thêm chi phí xử lý và nhuộm màu. Nếu như dựa theo bán sỉ bình thường thì lợi nhuận sẽ cực kỳ ít. Từ quan điểm lợi nhuận của chính chúng ta mà nói thì chắc chắn chủ đánh đến việc bán cho thị trường nước ngoài càng thích hợp hơn.”

“Tôi hiểu rồi.”

Từ Toa: “Bộ phận bán hàng của các anh chắc chắn phải nghĩ một số mô hình tuyên truyền khá mới mẻ đổi mới, không thể chỉ giới hạn trong cách thức ban đầu. Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận nhưng thương nhân nước ngoài tham gia vào triển lãm chắc chắn là người thấy nhiều biết rộng.”

Thời kỳ này thật sự cách biệt vẫn còn rất lớn.

Bình Luận (0)
Comment