Chương 668: Về quê
Chỉ là cách biệt lớn cũng không sao, bọn họ sẽ luôn vượt qua.
Vì vậy bây giờ phải cố gắng kiếm tiền của mấy người này.
Từ Toa mỉm cười: “Bây giờ chúng ta vì kiếm đô la Mỹ mà cố gắng!”
“Đúng, kiếm tiền của bọn họ!”
“Bọn họ luôn gài chúng ta, cũng đến lúc chúng ta kiếm tiền của bọn họ rồi…”
Từ Toa cười rộ lên.
Mọi người khơi dậy ý chí chiến đấu, dĩ nhiên vô cùng bận rộn.
Tuy rằng bên Từ Toa rất bận nhưng cô lại cũng không nói mấy chuyện này với bà Từ, kế hoạch ban đầu của bà Từ là muốn qua mấy hôm nữa về quê một chuyến. Đương nhiên Từ Toa sẽ không lấy chuyện này làm lỡ lịch trình của bà cụ. Bà cô đã giúp đỡ cô rất nhiều rồi.
Mấy năm nay nếu như không phải có bà thì sợ rằng mấy bạn nhỏ nhà họ đã tiêu hao không ít tâm sức của cô.
Bây giờ hai đứa nhóc nhà họ đều đi học mẫu giáo, mợ cô mang thai, bà cụ trở về xem tình hình cũng là điều nên làm. Nếu như chẳng khi nào lộ mặt, chẳng quan tâm chăm sóc mới là không ổn thỏa đấy.
Hơn nữa lần đầu mang thai Cổ Đại Mai đã khó sinh cho nên nhiều năm như vậy không dễ dàng gì mới mang thai lần nữa, cũng nên để ý.
Với lại cũng không biết bên Nữu Tể như thế nào.
Nhưng mà trước lúc bà Từ đi, Từ Toa cũng dặn đi dặn lại: “Không cần biết là chuyện gì, chuyện có thể tiêu tiền thì đừng để bản thân mình mệt bà nhé.”
Bà Từ gật đầu nói: “Điều này bà biết mà.”
Từ Toa: “Có vấn đề gì bà gọi điện thoại cho cháu là được, gọi điện thoại khá nhanh.”
Bà Từ gật đầu: “Bà biết rồi.”
Từ Toa lầm bầm lại tiếp tục dặn dò, bà Từ cuối cùng không tài nào chịu đựng nỗi nữa:
“Bà già thế này rồi, muối đã ăn còn nhiều hơn đường cháu từng đi qua đó. Cháu đừng lo lắng cho bà. Trái lại bà đi rồi thì vợ chồng các cháu phải để ý đến Mộc Mộc và Thủy Thủy.”
Từ Toa gật đầu: “Dạ.”
Bà Từ: “Bà biết vợ chồng các cháu rất bận nhưng cũng không thể hoàn toàn không quan tâm bọn nhỏ.”
Lúc này đã đổi lại thành bà Từ dạy bảo Từ Toa.
Giang Phong nhìn Từ Toa bị dạy dỗ một hồi, không nhịn được muốn cười, đứng dậy nói:
“Bà ơi, vừa hay bà trở về thì mang hộ cháu một lô hàng cho cậu nhé. Lần này cháu bảo Tiểu Lã của công ty đưa bà về.”
Bọn họ thật không yên tâm để cụ già tự mình đi về.
Bà Từ bị Giang Phong đánh lừa lực chú ý, Từ Toa thở phào một hơi sâu.
Chỉ có điều bà Từ vừa đi Từ Toa liền cảm thấy bất tiện, nhiều năm như vậy cô đã quen ở bên bà, cho dù không làm gì thì nói chuyện chút cũng cảm thấy an tâm. Bà cụ vừa rời đi cô còn lạ lẫm hơn so với hai đứa nhỏ, cả người cảm thấy u ám, có lúc quen miệng gọi bà mà phản ứng lại thì không có người, càng không có tinh thần.
Vì bà ngoại về quê nên cả người Từ Toa đều chán nản nhưng người bên cạnh lại không biết, chỉ cho rằng cô vì Hội chợ ngoại thương sắp tới mà lo lắng. Chính vì như thế nên mọi người cũng bắt đầu nghiêm túc cực kỳ, hiệu suất cũng cao hơn nhiều.
Bên đầu này Từ Toa bận rộn vô cùng, bên đầu kia bà Từ cũng đã về quê, bà cụ mấy năm trời không trở về, lúc về đến cảm giác quen thuộc ập đến, mà sự phát triển ở quê và Thâm Quyến cũng khác nhau một trời một vực.
Bên Thâm Quyến chỉ cần ra cửa liền có thể nhìn thấy khắp nơi đều là công trường đang thi công sôi nổi, mỗi ngày dường như đều bận rộn không ngừng mà ở đây thì không như vậy. Tuy rằng bận bịu như cũ nhưng lại khá an nhàn.
Bà Từ vừa vào thôn liền trông thấy mấy bà lão đang ngồi ở gốc cây đầu thôn nói chuyện phiếm, dẫn đầu vẫn là chị em già của bà ấy – Thím cả Hà:
“Thím cả Hà.”
Thím cả Hà nghe thấy giọng nói quen thuộc, vừa quay đầu liền thấy bà Từ, sau khi sững sờ trong giây lát lập tức gọi:
“Ôi, sao bà về rồi?”
Nghĩ lại thì chẳng phải nên về sao, con dâu nhà họ cũng đã mang thai mấy tháng rồi.
“Tôi đoán bà sẽ về mà. Bà xem bọn họ còn nói không chắc nữa, chuyện này sao lại không chắc chứ?”
Bà Từ cười: “Đại Mai nhà tôi vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe, cái thai này không yên ổn lắm, con bé gầy đi nhiều nhưng tinh thần lại tốt. Bà thông gia của bà ở bên này đó. Đi đi, đây là…”
Mọi người hiếu kỳ nhìn về phía người thanh niên ở bên cạnh bà Từ, bà Từ: “Đây là nhân công ở công xưởng của vợ chồng Toa Toa nhà chúng tôi, lần này cậu ấy đưa tôi về. Vợ chồng chúng không yên tâm để tôi đi một mình.”
Nhắc đến Từ Toa mọi người đều tò mò, phải biết rằng Từ Toa là người ở trong thôn họ đi ra ngoài mà có tiền đồ nhất.
Hơn nữa trên đời này cũng không có bức tường nào mà không có gió xuyên qua, càng đừng nói nói đến bản thân Từ Toa cũng chẳng cảm thấy có gì phải giấu diếm cho nên nhiều người đều biết cô đã mở công xưởng.
Thím cả Hà: “Nghe nói bây giờ Toa Toa đã mở công xưởng lớn có mấy ngàn người hả? Chuyện này là thật à?”