Chương 702: Sắp xếp chỗ ở 1
“Mẹ có bé lớn bé nhỏ rồi, đừng có thêm bé khác.” Mộc Mộc lập tức trượt xuống khỏi sô pha, ôm một chân của Từ Toa, Từ Toa nở nụ cười, ôm đứa trẻ bụ bẫm lên, nói: “Mẹ không cần bé khác, mẹ có Mộc Mộc và Thủy Thủy rồi.”
Thủy Thủy cũng lập tức chạy tới ôm chân mẹ.
Từ Toa sa sầm mặt mũi: “Mẹ không thể ôm được cả hai đứa các con đâu.”
Thủy Thủy nói một cách đúng tình hợp lý: “Vậy mẹ bỏ anh xuống đi.”
Mộc Mộc lập tức ôm cổ mẹ, kêu: “Con không muốn xuống.”
Từ Toa vỗ cái mông núng nính của đứa trẻ này, ngồi xổm xuống ôm hai đứa trẻ vào trong lòng, nói: “Các con làm mẹ mệt quá, mẹ có hai đứa các con đã rất mệt rồi, làm sao còn dám nuôi thêm một đứa khiến mình mệt hơn nữa chứ? Mẹ ngốc sao?”
Từ Toa không có dự định sinh thêm, tuy rằng cũng rất thích cô gái nhỏ mềm mại, trắng trẻo, nhưng kêu cô tự sinh thêm, cô thật sự không chịu nổi.
Sau này, đợi con trai cô sinh cháu gái cho cô đi.
Về phần bản thân cô, vẫn nên bỏ đi.
Từ Toa mỗi tay nắm tay một bạn nhỏ, nói: “Mẹ thích các con nhất.”
Lời này khiến hai đứa trẻ cực vui vẻ, trực tiếp cọ lên mặt Từ Toa: “Mẹ tốt nhất!”
Từ Toa: “Thật sao, mẹ tốt như vậy, các con phải nghe lời đấy, tôi nay uống một cốc nước ép mướp đắng nhé? Thời tiết nóng như vậy, nước ép mướp đắng giải nhiệt rất tốt.”
Bạn nhỏ lập tức nhăn cái mặt bánh bao, im lặng.
Tiểu Thủy Thủy thấp giọng: “Sơ ý rồi.”
Tiểu Mộc Mộc: “Chiến lược đó.”
Hai đứa trẻ lải nhải.
Bọn trẻ cảm thấy mẹ gian xảo nhất.
Từ Toa cười dữ dội, xoa đầu hai bạn nhỏ, nói: “Mẹ trêu hai đứa thôi, được rồi, chúng ta đừng nói chuyện ở văn phòng nữa, em kêu Đào Ngọc đi sắp xếp ký túc xá cho bọn họ.”
Giang Phong: “Được.”
Rất nhanh, Đào Ngọc đã đi qua, cô ta mặc một bộ váy liền tây trang già dặn, tuy rằng hơn ba mươi gần bốn mươi rồi, nhưng rõ ràng trông khá trẻ trung. Đối với Lâm Châu mà nói, có kinh ngạc nhưng không tính là khẩn trương. Nhưng vẫn tạo ra ảnh hưởng lớn cho Lâm Tiểu Muội.
Cho dù Từ Toa hay là Đào Ngọc, bọn họ đều là phụ nữ. Nhưng bọn họ lại hoàn toàn khác với những người mà cô bé từng gặp. Cô bé đi phía sau anh trai, lén lút quan sát Đào Ngọc.
Đào Ngọc cầm chìa khóa dẫn bọn họ xuống tầng, nói: “Bây giờ tầng hai có một phòng, ba mươi mét vuông, đại khái cũng đủ, bọn em qua đó xem một chút nhé, thiếu cái gì thì nói với tôi, tôi sẽ chuẩn bị cho các em. Khu nhà xưởng chúng ta có nhà ăn, sau này các em vào làm việc sẽ làm một thẻ nhân viên ở phòng nhân sự, thẻ nhân viên dùng để gọi cơm, bữa trưa miễn phí, nếu như tăng ca, cơm tối cũng sẽ miễn phí. Nếu dưới tình hình không tăng ca, các em cũng có thể qua đó mua cơm tối, chắc chắn tiện hơn bên ngoài rất nhiều. Nếu muốn cải thiện cuộc sống, ngược lại có thể ra ngoài xem sao. Nhưng đồ ăn bên ngoài, về mặt vệ sinh cũng không dễ nói, cái này trong lòng các em cũng tự biết.”
Nếu là người bình thường vào làm việc xin nhà ở, chắc chắn sẽ không chi tiết như vậy, càng không cần Đào Ngọc dẫn đi. Đào Ngọc dẫn bọn họ tới ký túc xá số hai, chỉ vào một tòa nhà bên cạnh: “Bên đó là ký túc xá số một, bên này là ký túc xá số hai.”
Vốn dĩ nơi này là kho hàng số hai, bây giờ đã đổi thành tòa nhà ký túc xá.
“Lên thôi, chính là nơi này.”
Cô ta mở cửa phòng, nói: “Ừm, chính là đây.”
Cô đưa chìa khóa ra, bảo: “Công tắc điện ở bên này, nhưng tòa nhà chúng ta sau bảy rưỡi tối mới có điện, đúng mười rưỡi tắt điện. Nếu các em có chuyện, tốt nhất là nhanh chóng xử lý xong vào lúc này. Ngoài ra, tự mình mang theo đèn pin hoặc là nến, như vậy sẽ tiện hơn một chút.”
Lâm Châu: “Cảm ơn chị Đào.”
Khi cậu bé ở ký túc xá cấp ba đã từng dùng đèn pin, nhưng Lâm Tiểu Muội rất tò mò, không ngừng ngẩng đầu nhìn.
Đào Ngọc: “Không cần cảm ơn, tầng một ở nhà ăn lớn của chúng ta có một gian hàng bán lẻ, nếu các em thiếu thứ gì, cứ đi tới bên đó xem thử. Bên đó có rất nhiều thứ giá cả ổn hơn bên ngoài. Nếu các em không ngại đồ đã dùng qua, còn có thể đào được gì đó vô cùng thích hợp.”
Lâm Châu ghi nhớ những điều này trong lòng, nghe một cách nghiêm túc.
“Bên chúng ta là tòa nhà ký túc xá, hai tầng dưới của các em còn đỡ, nhưng các tầng trên, trên cơ bản phần nhiều là các cô gái độc thân, cho nên buổi tối bên này sẽ có dì quản lý ký túc đi tuần. Ngược lại các em không cần lo lắng, không có việc gì chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến các em đâu.”
Lâm Châu gật đầu, Đào Ngọc nghĩ ngợi một chút, hỏi: “Các em còn gì không hiểu không?’
Lâm Châu: “Không, cảm ơn chị Đào.”
Đào Ngọc gật đầu, đáp: “Vậy chị đi trước nhé.”
Cô ta cũng không ở lại bên này lâu, Đào Ngọc ra khỏi cửa, ngược lại hai anh em thở phào một hơi. Lâm Châu nhìn trái nhìn phải, đây là một gian phòng dài, vào cửa bên phải là nhà vệ sinh nhỏ, trong này có một bồn rửa tay và bồn cầu.