Chương 703: Sắp xếp chỗ ở 2
Trong phòng, kê một cái tủ dựa tường sát nhà vệ sinh, mà bên cạnh tủ thì lại là bàn ghế, đều không lớn, nhưng rất đủ dùng. Mà ở vị trí gần cửa sổ, còn bày một cái giường hai tầng.
Lâm Tiểu Muội nhỏ giọng hỏi: “Anh, sau này chúng ta sẽ ở nơi này sao?”
Lâm Châu gật đầu, cậu bé kiên định đáp: “Chúng ta thu dọn đồ đạc một chút đi.”
Đừng thấy cậu bé là anh trai, lại là con trai, trông có vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng Lâm Châu băn khoăn bao nhiêu, cũng tự mình hiểu được nhất. Nhưng, em gái lại càng lo lắng, càng mơ hồ hơn, nên cậu bé phải đứng ra, cậu bé nghiêm túc nói: “Chúng ta mau thu dọn chút đi, sau đó đi tới nhà anh Giang Phong ăn cơm tối nữa.”
Lâm Tiểu Muội gật đầu: “Vậy chúng ta nhanh chút, em có thể qua đó nấu cơm.”
“Vậy chúng ta nhanh chút.”
Hai anh em rất vội vàng, cũng may bên này cũng không có rất nhiều chỗ cần dọn dẹp. Bọn họ dọn đồ đạc xong, xách theo một cái túi to mang từ quê lên ra ngoài. Trong này có rất nhiều thứ bà Từ giao cho Từ Toa. Vừa rồi bọn họ thực sự quá khẩn trương, nên quên mất lôi ra.
Hai người đi theo hướng trước đó mà Đào Ngọc chỉ. Trong này nơi nào cũng lộ ra vẻ sạch sẽ mát mẻ, kiến trúc cũng không phức tạp. Rất nhanh bọn họ đã tìm đến bên này. Lâm Châu gõ cửa, dì Hứa mở cửa, vừa cười vừa bảo: “Là anh em Lâm Châu phải không? Các cháu vào đi, cậu Giang và bà đang ở thư phòng, để dì đi…”
Còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Giang Phong đi ra, anh cười bảo: “Các em qua đây ngồi đi.” Lại nghĩ một chút, anh nói: “Mộc Mộc, Thủy Thủy.”
Hai đứa trẻ lạch bạch chạy qua, Giang Phong: “Con dẫn chú và dì đi quanh xem đi.”
“Vậy ba thì sao?”
Giang Phong: “Ba còn có chút chuyện cần bàn với mẹ.”
“Vâng ạ.”
Hai đứa trẻ dẫn hai anh em đi dạo, Lâm Tiểu Muội nói: “Dì đi vào nhà bếp giúp.”
Mộc Mộc đáp: “Không cần đâu, nhà bếp có dì Vương rồi.” Rồi lại bổ sung: “Còn cả dì Hứa nữa.”
Tuy rằng cảm thấy bọn họ nên giúp đỡ, nhưng lần đầu tới đây, nên hai anh em cũng không kiên trì. Lâm Châu bảo: “Lần sau rồi lại nói.”
Nói rồi nhìn xung quanh, thực ra hai bạn nhỏ dẫn người ta tới phòng vui chơi của mình.
Mộc Mộc: “Anh trai, anh có thể ném vào được không?”
Nơi này còn có một sân bóng rổ nhỏ, chuyên dùng cho các bạn nhỏ.
Lâm Châu cười: “Có thể.”
Cậu bé đã từng thấy ở trường học, nhưng cũng có rất nhiều cái rất đặc biệt, chưa từng thấy qua.
“Đây là cái gì?”
“Đó là xe trẻ em!”
Lâm Châu: “Đặc biệt thật, chỗ bọn anh chưa từng thấy cái này.”
Bạn nhỏ gật đầu: “Bởi vì cái này rất khó mua, các bạn của em cũng không có, ba mẹ em cố gắng kiếm tiền nên bọn em mới có.”
Ồ, đứa trẻ nói năng rất rành mạch.
Lâm Châu nở nụ cười, cậu tò mò nhìn, Lâm Tiểu Muội ở một bên có hơi câu nệ, nhưng cũng thả lỏng với trẻ con hơn rất nhiều. Mấy người tò mò ở trong phòng vui chơi. Lúc này, Giang Phong và Từ Toa ở trong thư phòng cũng nhắc đến bọn họ: “Anh không quan tâm khách, như vậy có ổn không?”
Giang Phong: “Chúng ta đã vài năm không gặp, có lẽ đối mặt với bạn nhỏ, bọn họ sẽ càng bình tĩnh hơn một chút, không đến mức căng thẳng. Còn nữa, Lâm Tiểu Muội ở đó, một người đàn ông như anh đi theo góp vui cái gì?”
Đừng thấy nhà xưởng bọn họ đông đồng chí nữ, nhưng Giang Phong lại rất có khoảng cách với các đồng chí nữ.
Ngược lại cũng không phải anh nhất định phải thể hiện thành ra thế này, mà là trên thực tế, cho dù ở thời điểm nào cũng đều không thiếu người muốn trèo cao, ngay cả bên bọn họ cũng không ngoại lệ. Giang Phong đã từng gặp những người yêu thương nhung nhớ mình, gần như anh không hề chần chừ chút nào mà đẩy người đó đi.
Anh cũng không có thời gian nhàn rỗi để làm mấy trò mờ ám với đồng chí nữ, rảnh sao?
Vợ anh tốt biết bao.
Không tự mình biết mình, bị ngớ ngẩn sao?
Đại khái vì vậy, nên bây giờ Giang Phong cũng không có vẻ mặt tươi cười gì với đồng chí nữ. Cả người lạnh nhạt, cho dù là ai, anh vẫn vô cùng có khoảng cách.
Từ Toa liếc mắt nhìn anh, nói: “Nói thật, hành động này của anh tương đương với giấu đầu lòi đuôi đó.”
Giang Phong: “Em đang bới lông tìm vết có đúng không?”
Anh mỉm cười duỗi tay, Từ Toa lập tức kêu: “Em sai rồi!”
Cô than thở: “Anh biết em sợ nhột, cho nên lần nào cũng uy hiếp người ta.”
Giang Phong thoải mái: “Vậy sao?”
Từ Toa hừ một tiếng nặng nề.
Giang Phong: “Anh như vậy cũng là bớt chuyện cho mình thôi, bằng không người nào cũng nhào tới anh, sẽ phiền chết mất.”
Anh cũng không phải loại người tốt tính đó, toàn bộ tính cách tốt của anh đều giữ trên người người nhà mình, đối với bên ngoài mà nói, trên cơ bản anh được xem là có vẻ mặt tươi cười, nhưng các cấp cao ở công ty cũng không có người nào dám dài dòng thêm một câu trước mặt anh.
Người có tính cách không tốt nổi nóng không đáng sợ, đáng sợ là người này còn có thể vừa cười vừa xử người.