Chương 713: Ra nước ngoài 5
“Cũng vẫn ổn , cháu khá bao dung cho Giang Phong.”
Giang Phong nhướn mày, nói: “Rõ ràng là anh bao dung em.”
Hai người cãi nhau cũng mang theo vẻ vui mừng, nói tình cảm không tốt mới là không có khả năng.
Bộ trưởng Quan nhìn náo nhiệt một hồi, hỏi: “Nghe nói các cháu có mấy khách hàng đều ở bên này, các cháu có nghĩ đến qua đó xem thử chưa?”
Từ Toa: “Xem thời gian đã ạ.”
Loại chuyện này cũng không do bọn họ quyết định.
“Chú cũng nghe nói, đãi ngộ ở công ty các cháu rất tốt, rất nhiều xí nghiệp nhà nước đều không thể so được.” Bộ trưởng Quan trông như đang nói chuyện bình thường, lại như thể có ý tứ khác.
Nhưng câu nói có hàm ý quanh co lòng vòng như vậy, từ trước đến nay cô đều giải thích theo thứ tự.
“Đó là đương nhiên rồi ạ, bọn cháu không thuê người nhàn rỗi. Trên thực tế, mỗi một người trong bọn cháu đều có giá trị tồn tại của riêng mình, và đều tạo ra giá trị cho đơn vị. Như vậy đương nhiên cháu không tiếc trả tiền lương cao rồi! Cháu trả cho bọn họ tiền lương cao, sẽ có sự so sánh với các xí nghiệp khác, bọn họ sẽ càng dùng tâm hơn, càng làm việc chăm chỉ hơn. Tuy rằng nhìn như cháu tốn nhiều tiền. Nhưng bọn họ đều làm việc chăm chỉ, cháu cũng bớt phải lo lắng bao nhiêu? Bằng không, hai ba ngày lại tuyển người mới sao? Tuyển người mới còn phải đào tạo, trong này lại phải chậm trễ bao nhiêu việc nữa? Làm người không thể quá bủn xỉn. Còn nữa, cháu cũng ăn thịt rồi, cho người ta uống một bát canh thì đã sao? Lẽ nào cứ nhất định muốn người ta phải uống nước chà nồi. Cho dù là làm xí nghiệp cũng không được như thế.”
Bộ trưởng Quan nở nụ cười, có hơi đăm chiêu.
Giang Phong: “Có phải nên ăn cơm tối rồi không ạ?”
“Cháu vẫn ăn được nữa sao?”
Giang Phong: “Ngược lại vẫn được ạ.”
Bộ trưởng Quan: “Vậy được, đi đi, cùng nhau xuống lầu.”
Ông ta như thể chưa từng hỏi lời vừa rồi, mà Giang Phong và Từ Toa cũng không có cảm giác gì như thế, bởi vì trời tối, đi trong hành lang có cảm ứng nên đèn sáng, Từ Toa ngẩng đầu, nói với Giang Phong: “Em cảm thấy khu ký túc xá của xưởng ta có thể làm loại đèn cảm ứng này, rất thuận tiện, còn tiết kiệm năng lượng.”
“Đợi anh về tìm vài quyển sách nghiên cứu đã, anh cảm thấy cái này chắc hẳn không hàm lượng kỹ thuật cao.” Giang Phong gật đầu: “Chắc hẳn là được.” Anh vừa đi vừa bảo: “Em nói xem, bên này bọn họ có thư viện không?”
Từ Toa nhìn anh: “Anh đọc hiểu không?”
Giang Phong: “Học bằng cách nhớ trước, trở về chép lại rồi nghiên cứu sau.”
Bộ trưởng Quan: “…”
Tiểu Đổng: “…”
Mấy người cùng nhau đi xuống tầng, mọi người đã có người đã đến sảnh ăn, bởi vì là lần đầu tiên ra nước ngoài, nên mọi người vẫn rất tò mò về nước ngoài, xem náo nhiệt cũng cảm thán: “Nơi này trang trí thật sự không tệ.”
“Tôi cảm thấy cái ghế sô pha này thật sự rất thoải mái, trở về tôi cũng tính tìm thử xem ở đâu có bán.”
“Vừa rồi tôi còn uống cà phê cơ? Mùi vị đúng là một lời khó nói hết.”
“Mùi vị khác nhau.”
Mọi người đi tới sảnh ăn náo nhiệt, đừng thấy bọn họ nói không ít, thoạt nhìn có hơi ầm ĩ, nhưng thực ra, cũng không phải rất nhiều người đều cho rằng ra nước ngoài lớn tiếng ồn ào là không lễ phép. Chuyện này cũng còn phải xem quốc gia nào đã.
Có nước khá chú trọng, sẽ không thích loại tình huống này. Nhưng bây giờ khu bọn họ ở này, rõ ràng khá náo nhiệt, tiếng bọn họ nói chuyện, thực ra vẫn chưa lớn bằng giọng của những người nước ngoài đó.
Cho nên đơn giản dùng có náo nhiệt hay không để phán đoán có lễ phép hay không, thực sự không logic chút nào. Cũng phải xem phong tục ở các địa phương nữa.
Ngày hôm sau, đại sứ quán bên này sắp xếp hướng dẫn viên du lịch và phiên dịch cùng bọn họ đi dạo khắp nơi. Đương nhiên, bọn họ chủ yếu vẫn là đi khảo sát. Vốn dĩ Giang Phong còn muốn đi tới bên thư viện ở bên này xem thử, nhưng lại phát hiện ra hoàn toàn không có thời gian riêng, chỉ ngày cuối cùng trước khi đi mới cho bọn họ thời gian nửa ngày.
Mà nửa ngày này, bọn họ cũng phải mua một vài thứ mang về làm quà nữa. Về phần đi thư viện, chỉ có thể từ bỏ.
Đương nhiên, cho dù Giang Phong muốn đi tới thư viện, thì mọi người cũng không đồng ý, dù sao mọi người còn mong anh làm phiên dịch nữa. Lần này đồng hành cùng bọn họ có hai phiên dịch, giống như Tiểu Đổng cũng không thành vấn đề. Nhưng dù sao có đến ba mươi người tới đây, cũng không thể quan tâm từng người một được.
Vợ chồng Giang Phong được xem là hiếm có học qua tiếng, có thể mở miệng nói chuyện.
Tuy rằng Từ Toa vẫn luôn oán giận thứ tiếng Anh vụn vỡ của mình, nhưng thực ra ngữ âm của cô vẫn rất tốt, cũng có thể trao đổi được. Cô và Giang Phong rất hữu dụng, nên mấy người đều kiên trì muốn đi cùng vợ chồng bọn họ.
Đương nhiên, ngoại trừ khẩu ngữ trôi chảy, bọn họ bằng lòng đi cùng vợ chồng Từ Toa còn là vì hai người này rất hiểu biết về nhiều thứ, đi cùng bọn họ cũng bớt nhiều việc.
Chính vì vậy, muốn đi tới thư viện sao?
Đừng có mơ!