Chương 714: Ra nước ngoài 6
“Tiểu Từ, cháu xem giúp chú cái này, xem chú mang về cho vợ chú có được không?”
Từ Toa đi lên, liếc mắt nhìn, được rồi, quả nhiên là đàn ông, chọn son môi còn có thể chọn hồng cánh sen được sao?
Quả nhiên, đàn ông ở thời đại nào cũng đều như nhau cả.
“Màu này không ổn, dì nhà chú trông thế nào ạ?”
“Sao màu này lại không ổn được? Tôi cảm thấy màu sắc này rất đẹp, thật sự không có mắt nhìn gì cả.” Một giọng nữ chen vào, khỏi cần phải nói, chính là chị cả Hồ chướng mắt Từ Toa nhất trong đội ngũ bọn họ.
Chính là người may mới đầu đã gây sự đó, người này là phó xưởng trưởng một xưởng lớn quốc doanh nào đó ở Sơn Đông, cũng không biết trí tuệ cảm xúc của người này thế nào mà làm đến được vị trí này, đầu óc giống như bị úng nước vậy. Vừa vặn chị ta cũng họ Hồ.
Từ Toa thật sự muốn cảm thán, mình trời sinh thật không hợp với người họ Hồ.
Bà chị này cũng không biết thật sự cảm thấy màu sắc này ưa nhìn, hay là trong lòng còn chống đối Từ Toa, mà chị ta cầm một thỏi son hồng cánh sen lên, mở ra, nhìn vào cái gương bên cạnh rồi tô trét, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Tôi biết ngay mà, chỗ này có thể dùng thử.”
Vừa rồi phiên dịch đã nói với chị ta.
Chị ta tươi tỉnh nhìn mình trong gương, cảm thấy cực đẹp.
Nước ngoài đúng là không tệ, nếu trong nước cũng có nơi như vậy, vậy ngày nào chị ta cũng tới, cũng bớt tiền mua.
Chị ta nhìn trái nhìn phải, mỉm cười bỏ cây son vừa cầm trong tay vào giỏ của mình, hừ một tiếng, rồi uốn éo rời đi.
Có điều, tuy rằng bản thân cảm thấy rất đẹp, nhưng mà, người này lớn lên đen đúa, nói đến hồng cánh sen, cho dù có phối với trang điểm vô cùng thích hợp đi chăng, nhưng vẫn không dễ dàng lên màu, càng đừng nói là không trang điểm.
Thật sự là nhìn thêm một cái đều thấy gai con mắt.
Từ Toa lặng lẽ nhìn về phía ông Phương mở miệng đầu tiên.
Ông Phương nhìn màn trang điểm của em gái Hồ, lặng lẽ nuốt từ ưa nhìn vào, kiên định nói: “Chú phải đổi màu khác.”
Từ Toa gật đầu, xem ra chú Phương còn có chút thẩm mỹ.
Cô nói: “Cái này đi? Màu này không trang điểm cũng rất sáng.”
Cô dừng một chút, có lòng tốt bảo: “Mua đồ vẫn phải xem bản thân thế nào nữa.”
Ông Phương nhanh chóng gật đầu, đáp: “Cháu lại giúp chú xem xem, chú nên mang gì về cho cả con gái chú đây?”
Từ Toa: “Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi ạ? Thích ăn thì đồ ăn vặt, nhưng cháu vẫn kiến nghị mua đồ trang điểm thì hơn. Cái này có thể dùng lâu, đồ ăn rồi hai ngày là hết. Còn cái này có thể dùng lâu, ai lại không muốn trở nên đẹp hơn chứ. Dù sao suy nghĩ của cháu là cháu có thể không trang điểm, nhưng cháu phải có.”
Ông Phương: “Đã học được.”
…
Lúc này ra nước ngoài khảo sát thực tế vẫn rất nghiêm túc, giống như bên bọn họ ở hơn nửa tháng, thật sự bận không ít cũng đi không ít.
Nhưng yêu cầu của người làm lãnh đạo với loại xí nghiệp tư nhân như Thủy Mộc, chắc chắn khác hẳn. Đừng nói là khác với bọn họ, cho dù có yêu cầu đối với những xí nghiệp nhà nước đó cũng không giống nhau. Mọi người có suy nghĩ của riêng mình, nhưng cũng được tính là thu được không ít gợi ý, học được không ít thứ.
Ngay cả chị cả Hồ cảm thấy Từ Toa không nghiêm chỉnh, nhìn cô thấy không thuận mắt, cũng không có thời gian gây sự, cả ngày cầm quyển sổ nhỏ không biết ghi chép những thứ gì. Lúc này ngược lại Từ Toa rất cảm thán, cũng chẳng trách người này được ở trong hàng ngũ đi khảo sát, xem ra về phương diện công việc, người ta vẫn nghiêm túc.
Cho dù yêu cầu riêng là thế nào, mọi người có thể tiếp thu được một đống thứ. Nhưng thời gian cũng rất nhanh, cảm giác như thể ngày hôm qua bọn họ mới tới, đảo mắt một cái đã đến ngày trở về.
Hình thức của siêu thị ở bên này đối với người ta mà nói vẫn rất hiếm lạ. Mọi người mua sắm đều tới bên này. Đừng thấy bên này là quốc gia phát triển, nhưng cũng không phải giá cả cao gì, có những thứ, nếu thật sự mua được còn hợp lý hơn cả trong nước.
Gần như người nào cũng đều xách bao lớn túi nhỏ, chỉ hận không thể tiêu sạch một xu cuối cùng trong túi.
So ra, ngược lại vợ chồng Từ Toa mua cũng không quá nhiều. Chủ yếu cũng là cô không cảm thấy bên này có gì vô cùng đáng để mang về, dù sao thành phố Giang Hải của cô đều có hết. Nếu như không phải vì có tên tuổi, thì cô hoàn toàn không muốn tiêu khoản tiền này.
Nếu nói lần này ra ngoài có chuyện gì đáng tiếc nhất, thì Từ Toa cảm thấy chính là mình không thể bán xe. Cô vốn cho rằng như thế cũng được, nhưng thật sự chuyện đến trước mắt mới phát hiện ra cũng không dễ dàng như vậy. Cho nên xe của cô vẫn chỉ có thể ở trong bóng tối của thành phố Giang Hải.